Như Yên gật đầu, mừng rỡ nói: "Trước có một ác ma đến đây chơi, tôi hầu hạ hắn chu đáo, trong lúc sơ ý, hắn đã để lộ một bí mật. Đó là ở sườn núi Hồng Huyết có một loại cỏ gọi là thi hàn, hồn ma rất kiêng kỵ, đến chạm vào cũng không được. Chỉ cần ăn phải, trong vòng 15p, dạ dày sẽ thối rữa.
Nếu quả thật có loại cỏ này, đó sẽ là một biện pháp tuyệt vời.
"Làm sao biết cô có lừa chúng tôi hay không?"
Như Yên dập đầu, nói: "Tiểu nữ chỉ là một hồn ma đáng thương, sao phải lừa hai ngài? Nếu nói sai nửa lời, hai ngài cứ quay về bắt tiểu nữ hồn phi phách tán."
Hiên Viên Phi Phi bất mãn: "Ngươi xem cô ấy đánh thương chưa kìa, đừng làm khó người ta."
Như Yên ngẩng đầu, ánh mắt lúng liếng, trong như nước suối, dáng người mê hoặc, toát ra vẻ phong lưu không nói nên lời, làm lòng người rung động. Cô ta nhẹ nhàng nói: "Nếu báo được mối thù, tiểu nự nguyện theo làm nô tỳ, mua vui cho ân nhân."
Hiên Viên Phi Phi đỏ bừng mặt, tôi thầm phỉ nhổ, tên tiểu tử này thấy gái là mờ mắt. Ma nữ này có thể nhẫn nhục chịu đựng, chưa chắc đã là một nhân vật đơn giản, chỉ sợ sẽ mang tính mạng chúng tôi ra mà đùa giỡn.
Cô ta chỉ đường cho chúng tôi, cả hai liền gấp rút khởi hành, kiếm cho được cỏ thi hàn trước ngày mốt. Trên đường đi có rất nhiều ma quỷ , tôi phái tiểu quỷ đi trước dò đường, gặp kẻ nào lợi hại thì sẽ đi vòng để tránh.
Vừa mới vòng qua một chỗ nguy hiểm, Hiên Viên Phi Phi hỏi: "Sao ngươi biết phía trước có thanh nhãn lệ quỷ?"
"Bởi vì ta biết xem bói! Ta còn tính ra được ngươi để mắt đến sắc đẹp của ma nữ kia cơ. Ừm, thu nhận về làm nha hoàn, sưởi ấm giường nằm cũng không tệ nhỉ."
Hắn tức mình lườm tôi: "Ta toàn tâm toàn ý với Dao cô nương, không phải loại có mới nới cũ!"
Trước mặt xuất hiện một hồ nước, trên mặt hồ phủ đầy sương đen, xung quanh là đồng cỏ rậm rạp, chính giữa có một gò đất nhỏ nhô lên. Tôi mở thiên nhãn nhìn, mặt nước lềnh bềnh đầy những thi thể trắng bệch.
"Kia là quỷ thủy nhai, làm sao bây giờ? Nơi này âm khí nặng vô cùng, sao ma nữ bảo không có hồn ma nào dám đến đây? Cô ta lừa mình à?"
Tên tiểu tử này thật sự phiền phức, tôi bèn nói những gì mình nhìn thấy cho hắn nghe. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ghen tỵ nói: "Ngươi mới tí tuổi mà đã mở được thiên nhãn? Ta đây còn chưa có."
Cỏ thi hàn mọc ngay ở gò đất giữa hồ, giờ lại nảy sinh vấn đề là làm sao qua được đó. Ở đây không có thuyền bè, nếu bơi chắc chắn sẽ kinh động đám thủy quỷ kia.
"Ta có chủ ý này, chúng ta chia nhau ra hành động, ngươi chọn một hướng đi." Hiên Viên Phi Phi nghe kế hoạch của tôi, phân vân rồi lựa chọn. Rất nhanh từ bụi cây phía xa xuất hiện một làn khói xanh, hương thơm lan tỏa ra mặt nước. Tôi trốn trên cây, nhìn những thi thể dưới nước ngủi thấy mùi hương, bắt đầu lả tả đứng dậy.
Trấn hồn hương trứ danh của nhà tôi, là mỹ vị đứng đầu đối với đám hồn ma.
Soàm soạp, đám thi thể nhô lên khỏi mặt nước, kéo nhau phiêu theo làn khói hương. Để đề phòng bất trắc, tôi còn đưa cho Phi Phi mấy nén quỷ cổ hương, ngửi phải mùi hương này đám ma quỷ sẽ như say rượu, có thể kéo dài một chút thời gian.
Nhìn đám thủy quỷ đi hết, tôi vội trượt xuống khỏi cây. Hồ nước lạnh buốt, phát ra tà khí, tôi đắn đo, vội gọi tiểu quỷ ra hỏi: "Em biết bay phải không, mang ca ca qua bên kia được chứ?"
Tiểu quỷ nghiêng đầu suy nghĩ, chợt há miệng hét lên, tôi vội bịt miệng nó, sợ sẽ kinh động đám dã quỷ quanh đây.
Rất nhanh đã có bảy tám dã quỷ nghe tiếng mà tới, nhưng vừa nhìn thấy tiểu quỷ thì chúng sợ đến tái mặt. Tiểu quỷ chỉ chỉ chỏ chỏ, miệng nói gì đó không rõ.
Mấy dã quỷ liền kiệu tôi lên vai, sau đó xuống nước bơi sang gò đất.
Tôi hơi căng thẳng, chỉ sợ đám dã quỷ nửa đường có ý đồ xấu, hất mình xuống thì khôt. Tiểu quỷ nắm tay tôi, như đang chơi đùa, vui vẻ bơi qua bơi lại.
Lúc qua được tới gò đất, mấy dã quỷ đã bị nước hồ ăn mòn, trông rất thê thảm. Ban nãy do sương mù không nhìn rõ, giờ sang đây mới biết, khu đất này rất rộng. Tiểu quỷ gọi lớn một tiếng, phát động đám dã quỷ đi tìm kiếm.
Chợ có một dã quỷ khẽ kêu lên, trông rất sợ hãi, tôi liền đi qua, trông thấy một bệ đá cao cỡ nửa thân người, bên trên có một ngọn cỏ đỏ tươi trơ trọi.
Ngọn cỏ đỏ như máu, nhìn rất tà môn quỷ dị, tên dã quỷ không dám lại gần, ngay cả tiểu quỷ cũng đứng cách xa một chút.
Xùn quanh bệ đá là tám cái gương đồng, có vẻ đã rất lâu đời. Theo Như Yên nói thì cỏ thi hàn cực độc đối với ma quỷ, nên quỷ vương dùng gương để phong ấn. Muốn nhổ ngọn cỏ thì phải đập vỡ gương.
Tôi dùng thiên nhãn quan sát, không thấy gì bất thường, bèn nhảy lên, dùng thước sắt đập vỡ tám cái gương, không trở ngại gì, liền thò tay nhổ cỏ.
Khẽ dùng sức, cây cỏ đã được nhổ lên, tôi hơi hoang mang, dễ dàng như vậy sao, cứ có cảm giác là lạ. Phía khu rừng đằng kia có ánh lửa toát lên, đó là ám hiệu của tôi với Phi Phi thống nhất, hương đã sắp hết, mình phải nhanh lên chút.
"Chúng ta đi mau."
Nhưng tiểu quỷ lại đứng khựng ra đó, nó nhìn chằm chằm bệ đá, đột nhiên hét thảm một tiếng như gặp nguy hiểm gì đó. Lập tức không khí trở nên căng thẳng.
Tôi giục: "Đi mau!" Tiểu quỷ chạy lại gần bệ đá, chỉ tay bảo tôi: "Ca ca, đập vỡ chỗ này đi."
Thầm nghĩ nó sẽ không hại mình đâu, tôi giơ thước sắt lên, dùng sức đập xuống, một cạnh của bệ đá vỡ nát, hai hạt châu một đỏ một đen rơi ra. Tiểu quỷ nhặt lấy viên màu đen bỏ vào miệng nuốt chửng. Tôi xoa đầu nó, nhặt viên màu đỏ rồi vội quy trở về, cũng may không chạm mặt quỷ nước nào.
Hiên Viên Phi Phi vẫy tay: "Đã lấy được chưa?"
Tôi giơ ngọn cỏ lên, hắn rất mừng, sau đó nói: "Lạ thật, đám thủy quỷ kia, rõ ràng trên người mặc đạo bào, lẽ nào trước đây cũng là kẻ tu đạo, sau khi bị quỷ giết thì vứt xuống nước?"
"Ta cảm thấy Như Yên có vấn đề. Cô ta chỉ là hồn ma cấp thấp, toan tính giết Hắc Thế tướng quân nhưng lại rất bình tĩnh. Tới lúc đó ngươi giám sát cô ta, nếu có gì bất thường thì lập tức ra tay giết bỏ, không được nhân nhượng."
Lúc đi thì mất thời gian, nhưng lúc về lại rất nhanh. Như Yên gặp chúng tôi, lại tiếp tục dập đầu, tiếp tục cảm tạ, sau đó bảo chúng tôi mài cỏ thi hàn thành bột, cô ta sẽ bỏ vào rượu cho Hắc Thế tướng quân uống.
Hôm sau, Hắc Thế tướng quân mò đến, nhưng đáng tiếc là hắn chỉ đến một mình, Tác Thả Bách không đi cùng.
Tôi với Phi Phi trốn trong giường, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Như Yên nói nói cười cười, uống rượu với hắn, tên Hắc Thế này là sắc quỷ, chỉ chốc lát đã hiện nguyên hình, tay chân ôm ấp sờ mó, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Như Yên, khiến Phi Phi tức đến nghiến răng.
Đang lúc sắp hết kiên nhẫn thì đột nhiên Như Yên kêu lên: "Ui da tướng quân, bên trong có hai hồn ma lẩn trốn, muốn sát hại ngài!"
Tôi phẫn nộ, quả nhiên ma nữ này đã bán đứng chúng tôi. Hiên Viên Phi Phi cầm cái ghế ném ra ngoài: "Tiện nhân này dám bán đứng ta, ta phải giết nó!"
Hắc Thế tướng quân đạp cửa xông vào, hét lớn: "Hai tên tiểu quỷ các ngươi ăn gan hùm mà dám mưu sát bổn tướng quân. Xem ta giết các ngươi đây!"
"Cô bán đứng chúng tôi?" Tôi chỉ vào mặt Như Yên, khó hiểu nói: "Muốn bán đứng chúng tôi thì đơn giản, hà tất còn bảo chúng tôi đi hái cỏ thi hàn?"
Như Yên đắc ý cười: "Ngươi nói gì ta không hiểu? Các ngươi đắc tội với tướng quân chính là tự tìm đường chết. Tướng quân, tiểu thiếp ở ngoài chờ, lát nữa nhất định sẽ lên giường hầu hạ tướng quân chu đáo."
Cô ta cầm lấy túi bột cỏ thi hàn, bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
"Đừng chạy!" Hiên Viên Phi Phi định đuổi theo thì bị Hắc Thế tướng quân chặn lại. Hắn rút ra một thanh trường đao, trên thân quẩn quanh mấy đốm lửa ma trơi, chém xả xuống.
Hiên Viên Phi Phi lấy một lá bùa, miệng niệm chú, biến thành một quả cầu lửa, ném ra. Hắc Thế tướng quân chém thẳng vào lá bùa, lửa tắt ngấm, bản thân cũng bị chấn động lui lại một bước.
Hắn là thanh nhãn lệ quỷ, lại có võ công cao cường, hai chúng tôi có chút quá sức. Cũng may hắn trộm đi trêu hoa ghẹo nguyệt nên không dẫn thuộc hạ theo.
Hiên Viên Phi Phi bị dính một cước trúng ngực, đau không gượng dậy nổi, tôi đắn đo không biết có nên dùng tam sát quỷ chú không? Mặc dù nó là thuật pháp cực mạnh, nhưng dùng xong tôi cũng kiệt sức, nếu không giết được hắn, vậy sẽ trở thành cá năm trên thớt.
Nhìn hắn xách đao muốn chém Phi Phi, tôi ném ra hai lá bùa, miệng niệm: "Tả chuyển tả chuyển, hữu chuyển hữu chuyển, quỷ lai quỷ đáng, quỷ khứ quỷ lan, cấp cấp như lệnh!"
Hắc Thế tướng quân giẫm phải hai lá bùa, lập tức choáng váng, đây gọi là đáng quỷ chú, có thể nhất thời ngăn chặn tai mắt ma quỷ.
Tiểu quỷ chợt xông lên, sờ sờ đùi tên tướng quân rồi há miệng cắn, xé ra một mảnh hắc khí. Hắc Thế tướng quân hét thảm, bên chân trái, từ đầu gối trở xuống bị ăn hết: "Á! Kẻ nào ẩn náu chơi chiêu, mau cút cho ta!"
Tiểu quỷ đội nón lá nên không ai nhìn thấy, nó nhảy lên ngực Hâc Thế tướng quân, há to cái miệng đầy răng nhọn, cắn phập vào cổ hắn.
Máu đen phun tứ phía, nhuộm đầy thân hình tiểu quỷ, nó liền bị phát hiện, Hắc Thế tướng quân cười điên dại: "Là ngươi, ha ha, ta phải bắt ngươi mang về lĩnh công với quỷ vương!"
Tiểu quỷ phất tay, một đám ma trơi xuất hiện, đốt cháy toàn thân Hắc Thế khiến hắn gào lên thảm thiết. Tên tướng quân lao tới, ôm chặt lấy tiểu quỷ, nó chẳng có cách nào, đành dập tắt đám lửa ma trơi.
"Ca ca, mau dùng thước sắt đán hắn."
Tôi lấy pháp thước ra, vận sức toàn thân đập thẳng xuống. Đầu Hắc Thế tướng quân bị trúng đòn nút ra, hét lên thê lương, tiểu quỷ há to miệng, viên hạt châu màu đen bên trong toát ra ô quang. Tên Hắc Thế hoảng sợ la lên, rồi tan thành một làn khói xanh.
Tiểu quỷ hút sạch làn khói, giống như vừa ăn đồ bổ, ợ một cái.
"Xong...xong rồi ư?" Hiên Viên Phi Phi kêu lên: "Ngươi còn nuôi cả tiểu quỷ lợi hại này, nó còn biết dùng thuật pháp, lẽ nào là quỷ tướng?"
Thú thực thì tôi cũng không biết rõ về cấp bậc của tiểu quỷ lắm, chỉ biết nó là một quái thai.
Chúng tôi ra ngoài, Như Yên đã sớm chạy mất tích. Đám ma quỷ xung quanh có vẻ hỗn loạn, nghe nói xảy ra địa chấn, xích giác đại vương đã triệu tập thủ hạ rời đi, đồng nghĩa với việc, bên chợ quỷ không có ai cai quản.
Chúng tôi thuận lợi đến được chợ quỷ, tới linh trạch của Dao cô nương, Lạc Phong Tiếu đã sớm chờ ở đó.
"Hiên Viên? Là họ Hiên Viên ở Yên Kinh?" Hắn nghe nói Phi Phi đến thì tò mò hỏi.
Trước mặt Lạc Phong Tiếu, Hiên Viên Phi Phi không dám vênh váo, chỉ gật đầu.
"À, vậy đừng kể với người nhà là từng gặp ta nhé." Lạc Phong Tiếu kéo tôi lại gần, nghiêm túc hỏi: "Anh hỏi cậu, có phải cậu mới làm chuyện gì chấn động không?"
Chuyện chấn động thì không, nhưng bị ma nữ lừa thì có, tôi liền kể vụ cỏ thi hàn cho hắn nghe. Nghe xong Lạc Phong Tiếu vỗ trán, ngán ngẩm nhìn tôi: "Cái tên tiểu tử này đúng là lúc nào cũng không yên tâm, cậu xem, mới rời khỏi ta chưa bao lâu, cậu là gây ra chuyện gì."