La Thiên liên lạc về sở cảnh sát, Hàn lão đại cũng rút đơn kiện tôi, vụ án được lập lại, nghi phạm chính bây giờ là Tề Hoành.
"Cứu con tôi với, cứu con tôi với!" Phu nhân Hàn lão đại cầu xin.
Theo lời tôi, thanh niên tóc vàng được đưa vào trong phòng, cửa sổ đóng kín, rèm buông xuống, đảm bảo một tia sáng cũng không lọt vào được.
"Chẳng phải cô muốn giúp một tay ư? Đừng đứng đực ra đó, mau lấy kim chọc đầu ngón tay cậu ta, nặn ba giọt máu, nhỏ vào chân cây nến trắng kia." Tôi nói với Lâm Lộ, sau đó tự mình cầm một tờ giấy vàng, cắt thành hình nhân, buộc một sợi tóc của thanh niên vào, đính lên đầu giường.
"Hãy nhớ, bắt đầu từ bây giờ cứ cách một tiếng đồng hồ, phải xoa bóp tim cậu ấy từ sau lưng, cho đến khi da thịt nóng lên mới thôi, tuyệt đối không được để nhiệt độ cơ thể xuống thấp. Nến cũng không được tắt, mỗi khi sắp hết phải thay cây mới ngay. Nhớ rõ chứ?"
Tôi châm nến, lần lượt đặt lên đỉnh đầu và hai vai thanh niên tó vàng, nếu có ma quỷ xâm nhập, chúng sẽ nhầm lẫn rằng cậu ta còn hồn, không bị đoạt cả thể xác đi.
Phu nhân Hàn lão đại không nghi ngờ chút nào lời nói của tôi, vội vã làm theo.
Ra ngoài phòng khách, tôi hỏi Hàn lão đại về lai lịch mặt dây chuyền ngọc. Ban đầu ông ta do dự, nhưng đang cần tôi cứu mạng nên đành nói ra: "Trước đây khi rơi vào cảnh túng quẫn, cha tôi đã nghĩ đến việc nhảy xuống vực tự vẫn, kết quả lại được người ta cứu sống. Người ấy hỏi cha tôi lý do tại sao lại quyên sinh, cha tôi nói rằng vì quá nghèo khổ. Người kia liền cười ha hả, đưa cho ông một mặt ngọc, nói rằng chỉ cần có nó, nhất định sau này sẽ phát tài."
Lâm Lộ bĩu môi: "Đùa à, chắc chắn đó chỉ là chiêu bài tâm lý thôi."
Hàn lão đại lắc đầu: "Ban đầu cha tôi cũng không tin. Ai ngờ về sau đúng là như có thần tài trợ giúp, sự nghiệp của ông lên cao như diều gặp gió, tiền càng ngày càng nhiều. Ông liền coi mặt ngọc là bảo bối gia truyền, nói là muốn để lại cho tôi, phù hộ cho thế hệ sau của Hàn gia."
La Thiên chép miệng ghen tỵ: "Sao tôi không gặp được chuyện tốt như vậy nhỉ?"
Tôi cau mày, Lâm Lộ quắc mắt hỏi: "Sao thế, anh cũng tin chuyện này à?"
"Mặt ngọc giúp người ta phát tài ư? Tôi nhớ hình như ngày trước ông nội từng nói, tiền tài đến quá nhiều, sau khi chết sẽ không có chỗ chôn. Tài vận một đời người đều có hạn mức, muốn bổ sung thì cần huy động âm đức, sau khi chết số phận sẽ rất thảm."
Nghĩ đến việc hồn phách Hàn lão gia bị huyết thạch hút hết, đến đầu thai cũng không có cơ hội, đúng là ứng theo lời ông tôi nói.
La Thiên không nói gì, từ lúc được tôi cứu, anh ta ngoan ngoãn hơn nhiều, thái độ đối với tôi rất lịch sự.
Sau khi Hàn lão gia chết oan, hồn phách cực nặng oán khí, nếu rơi phải tay kẻ luyện tà thuật thì là họa lớn. Sự việc có kết cục như ngày hồm nay, có thể thấy, người cho ông ta mặt ngọc chưa chắc đã có ý tốt.
Hàn lão đại ngây ra: "Lẽ nào đó là lí do trước khi chết, cha tôi cố tình không đưa tôi mặt ngọc. Tôi còn tưởng ông ấy già nên lẩm cẩm. Này này Lý Lâm, à không, Lý tiên sinh, chuyện này coi như xong rồi à?"
Tôi vẫn có chút lấn cấn, càng kiếm nhiều tiền vượt giới hạn thì âm đức càng tổn hại. Nếu bản thân âm đức Hàn lão gia không trả đủ, vậy sẽ di họa xuống con cháu, gây cảnh cửa nát nhà tan.
"Ông dùng tiền mà tích thêm âm đức đi, thức ra thì làm từ thiện cũng khiến tâm mình được thanh thản mà. Đúng rồi, Hàn lão gia có được mặt ngọc này từ đâu?"
"Núi Linh Ngưỡng!"
Chợt có chuông điện thoại, Lâm Lộ nghe máy, nói: "Đã tìm được định vị chiếc xe, nó ra khỏi huyện thành rồi, chúng ta mau đuổi theo!"
Còi xe cảnh sát hú vang, bản đồ trực tuyến trên màn hình điện thoại Lâm Lộ có một chấm đỏ nhấp nháy, chính là vị trí của Tề Hoành.
"Ra khỏi huyện thành rồi à? Ừ, trước mặt có một thôm nhỏ."
Giữa màn đêm dần hiện ra một thôn xóm, nhà ai cũng vẫn đang sáng đèn. Quái lạ, đây chính là cái thôn lần trước tôi bị lạc tới, sao Tề Hoành lại chạy đến đây?
"A! Mau dừng xe, trước mặt có người!" Lâm Lộ chợt la lên.
Kétttttt một tiếng thật dài, do đang chạy quá nhanh, bóng đen đằng trước bị mũi xe hất văng, đập vào gốc cây, thậm chí bán trước còn nổ. La Thiên cầm lái, sợ đến run rẩy: "Tôi...tôi đâm chết người rồi?"
Bóng đen khẽ rùng mình rồi bò dậy, dang hai tay đứng chắn trước đầu xe.
"Vậy...vậy mà không chết! Hắn muốn gì, không cho chúng ta đi tiếp à?"
Tôi nhảy xuống xe, lập tức nhận ra: "Là ngươi?"
Hắn chính là hồn ma đã bám theo tôi ở trong rừng, điếu bộ quỷ.
"Ngươi không cho bọn ta vào thôn? Tại sao?"
Điếu bộ quỷ phát ra tiếng ô ô trong miệng, hóa ra đầu lưỡi hắn đã bị cắt mất, vẻ mặt hắn lo lắng muốn nói gì đó. Trước thôn có một con đường mòn, tôi thắp một nén nhang, khói thơm lan tỏa, rõ ràng trời không có gió, nhưng khói lại bây về phía trong thôn.
Thấy sắc mặt tôi khó coi, Lâm Lộ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đây là ác hồn hương, khói bay về phía đó chứng tỏ trong thôn có ác quỷ lợi hại. Có phải vì vậy mà ngươi muốn ngăn không cho bọn ta vào?"
Điếu bộ quỷ lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
"Chờ trời sáng chúng ta hãy vào. Mọi người đợi ở đây, tôi đi kiểm tra xem."
Bẻ một cành cây để xua rắn tôi đi vào khu rừng nhỏ. Lấy gương bát quái ra, soi về phía sơn thôn, hắc khí dày đặc, nhất là ở chính giữa hình như còn có vầng đen.
Lần trước tới đây không để ý, ai ngờ âm khí của thôn này nặng như vậy. Quái lạ thật, một nơi căn bản không thích hợp cho con người sinh sống, sao lại có thôn trang? Để đề phòng bất trắc, tôi ngậm một đồng tiền ngũ đế dưới lưỡi, sau đó từ từ đi về phía sơn thôn.
Bên trong thôn yên ắng một cách quỷ dị, không có một tiếng chó sủa. Tôi đi đến căn nhà lần trước xin ngủ nhờ, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong sáng đèn nhưng không có tiếng trả lời, tôi đè giọng nói vọng vào: "Cụ ơi, cháu đây, mở cửa cho cháu!"
Gọi mấy câu vẫn không có phản ứng, tôi vòng ra cửa sổ, kiễng chân trèo vào quan sát.
Trong nhà đầy mùi nhang khói, tro trong chiếc chậu dùng để hóa vàng vẫn còn đỏ, ông cụ nằm sõng xoài dưới đất, hơi thở có vẻ không còn. Tôi vội chạy tới làm hô hấp nhân tạo, bấm huyệt nhân trung; ông lão từ từ hồi tỉnh.
"A...tôi bị làm sao thế này? Mệt quá rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết." Gặp lại tôi, ông cụ có vẻ cao hứng.
Tôi lén sờ cổ tay ông cụ, mạch vẫn nhảy đều, hơi thở bình thường, nhiệt độ cơ thể hơi thấp, không có gì quái dị, chỉ là ánh mắt ông ấy hơi dại dại mà thôi.
Chợt ngoài cửa sổ có tiếng động, chẳng biết tên điếu bộ quỷ từ khi nào xuất hiện, đứng ở cửa nhưng không dám vào. Tôi kích động: "Anh chính là con trai mất tích của ông cụ?"
Điếu bộ quỷ khẽ gật đầu, chỉ chỉ vào bên trong.
Trong phòng có bày một pho tượng trông như ác quỷ, hai đầu bốn tay, răng nanh nhọn hoắt, trông rất tà dị. Tôi lấy một cái khăn trùm kín bức tượng lại, ông cụ rùng mình một cái, sau đó mới hoàn hồn.
Quả nhiên bức tượng này có vấn đề.
"Anh bạn trẻ, sao lại đến đây rồi? Nghe già nói, mau đi đi, gần đây trong thôn xảy ra nhiều chuyện lạ lắm, đừng quay lại nữa." Ông cụ khuyên bảo tôi.
"Cháu đến đây chính là vì chuyện này mà. Cụ ơi, căn nhà ở chính giữa thôn là của ai vậy?"
"Đó là nhà trưởng thôn!"
"Dạo gần đây nhà ông ấy có xảy ra chuyện gì khác thường không?"
Ông cụ nhìn tôi ngờ vực, tôi giải thích: "Cụ à, nói thật với cụ, cháu đến đây là có chuyện cần làm. Con trai cụ báo mộng cho cháu, nói rằng cụ gặp rắc rối, nhờ cháu đến giúp cụ."
"Con trai già?" Ông lão kích động, lập tức nước mắt trào ra: "Báo mộng ư? Nó không còn nữa à? Thật sự làm cha nó lo lắng mà, già bảo nó ra bên ngoài mà kiếm việc làm, đừng trở về thôn, nhưng nó không nghe, cứ nhất quyết đòi ở lại với già. Già biết sớm muộn gì nó cũng gặp chuyện không may mà, cuối cùng cũng không tránh khỏi."
Sau khi khôi phục tinh thần, ông lão nói: "Cách đây mấy hôm có người lái xe tới, kéo theo một cái quan tài lớn, trưởng thôn nói rằng để dành để lo hậu sự cho mình sau này."
Quan tài? Nhất định bên trong giấu thi thể Hàn lão gia, quả nhiên Tề Hoành giấu cái xác ở đây. Hỏi rõ về địa thế trong thôn xong, tôi liền lần mò sang ngay trong đêm, không nên dây dưa khiến Tề Hoành sinh nghi.
Đám chó gà trong thôn đều bị bịt mồm, tôi không sợ bị kinh động, trèo tưởng nhảy vào sân nhà trưởng thôn. Trong này đất đai ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài nhiều, vệ cỏ đọng đầy sương trắng.
Trong nhà ánh đèn sáng trưng, có tiếng người nói chuyện ồn ào, tôi nghe thấy giọng Tề Hoành, thêm vài bóng người nữa, giống như đang ăn khuya, uống rượu.
Vòng ra phía sau nhà, tôi đẩy cửa lẻn vào. Căn phòng đằng sau này tối om, có kê một cái quan tài lớn, khắc một phù chú quỷ dị màu đỏ tươi, trước mặt cắm hai ngọn nến trắng. Ánh nến xanh lét, toát ra đầy hàn ý.
Tí tách, tí tách...từ lỗ hổng trên quan tài, nước rỉ ra, nhỏ xuống sàn. Tôi lại gần sờ thử, chiếc quan tài lạnh như khối băng, trong lòng dự định sẽ nhấc cái nắp lên, nếu bên trong đúng là xác Hàn lão gia, sẽ có thể phá hỏng kế hoạch của Tề Hoành.
Đột nhiên giữa bóng tối xuất hiện hai con mắt, nó nhìn tôi chằm chằm. Tôi sợ đến ngạt thở, đôi mắt kia xanh lét, trơn bóng, hóa ra là một con mèo đen. Nó nhảy lên nóc quan tài, chòng chọc nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đầy ranh ma, pha lẫn vài phần chế nhạo.
Nó chế nhạo mình ư?
Đột nhiên con mèo keo lên một tiếng thê lương.
Rầm rầm rầm, trong quan tài có tiếng va đập, giống như có thứ gì đó muốn xông ra. Tôi vội chạy ra khỏi nhà, đằng trước có tiếng bước chân chạy tới: "Có thứ gì xông vào phòng thì phải, mau đi kiểm tra xem!"
Tôi bật qua tường, nhắm thẳng lối ra khỏi thôn mà chạy. Chợt luồng âm phong lạnh buốt phả vào sau gáy, một con lệ quỷ hai mắt đỏ ngàu đuổi theo. Tôi vốc một nắm tro hương ném về phía sau, con quỷ cười lạnh, đột nhiên cơ thể biến mất, nắm tro vãi đầy ra đất. Tôi chuyển hướng, chạy thẳng vào khu rừng nhỏ.
Bỗng nhiên trong bụi cỏ có tiếng sột soạt, giống như tiếng rắn trườn, tôi vội rút ra một xấp tiền vàng, đốt lửa quơ quơ khắp nơi, tàn tro văng tứ tán. Rất nhanh khói tiền cháy đã dẫn tới hai bóng đen, tham lam vơ tiền, vui sướng cười ha hả.
"Ngươi là ai, sao lại ở đây?"
Trong miệng ngậm tiền ngũ đế không thể nói chuyện, tôi bèn rút lá hắc phù lần trước nhặt trong khoáng động, giơ lên.
"Hóa ra là người một nhà, lại còn biết mang tiền đến hiếu kính anh em bọn ta. Ơ, phía sau kia là ai?"