Gã béo thất sắc, sợ hãi la lên: "Rốt cuộc ngươi là ai, lại dám...dám giết quỷ ngay tại quỷ vực? Ngươi...ngươi cũng quá to gan!"
Tôi đáp: "Đây là anh trai ta, lần trước ngươi đòi ăn ta, hôm nay tình thế đảo ngược rồi."
Gã béo hét lên một tiếng, hắc khí bốc cao, toàn thân trở nên to lớn, đầu chạm bóc nhà, cổ đeo chuỗi đầu lâu, chắc là của những người bị hắn hại chết.
"Tiểu tử, cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!" Hắn vừa nói, vừa cầm con dao bầu bổ thẳng xuống.
Lạc Phong Tiếu bâng quơ đưa hai ngón tay lên kẹp lấy lưỡi dao, nhẹ nhàng như đỡ một nhánh cây vậy. Gã béo dùng sức, nhưng không tài nào lay động nổi, hắn xanh mặt, rút con dao về phía sau.
Lạc Phong Tiếu mỉm cười, đột ngột thả tay ra, gã béo mất đã ngã ngửa, lập tức ánh mắt trở nên hung ác, tháo cái vòng cổ ném về phía chúng tôi. Những cái đầu lâu như vật thể sống, hai hốc mắt là đốm lửa ma trơi, cười khặc khặc quái đản, bao vây lấy cả hai.
Tôi rút thước sắt ra, đập trúng một đầu lâu quỷ, nó nứt toác, vỡ nát rồi phát ra tiếng hét đinh tai nhức óc, mấy đầu lâu quỷ khác nhân cơ hội xông tới há miệng cắn.
Lạc Phong Tiếu gầm lên một tiếng như sấm, chấn động cả màn sương mù nơi hoang địa, khiến nó lộ ra một khoảng trống lớn. Giọng gầm của hắn như dẫn phát một luồng sức mạnh tuần bí nào đó, đám quỷ đầu lâu không chịu nổi mà nổ liên tiếp thành bụi phấn.
Lạc Phong Tiếu bước tới trước, trong tay tự lúc nào đã cầm thanh kiếm gỗ đào, đâm thẳng vào người gã béo. Cơ thể gã béo nổ bụp một tiếng như bong bóng bị thủng, toàn thân thu nhỏ, gã khóc lóc van xin: "Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng, xin chừa cho tiểu nhân cái mạng chó."
Lạc Phong Tiếu chĩa mũi kiếm vào gã, miệng niệm chú khiến gã đau đớn lăn lộn kêu gào. Cơ thể gã béo giống như bị mất nước đột ngột dần trở nên gầy trơ xương, rất thảm. Một hồn ma, trước khi chết thế nào thì sau khi chết thế ấy, cũng có béo có gầy, giờ bị ép phải gầy đi, cứ như cắt bớt xương cốt, gã đau đớn tột cùng.
Cho đến khi gã béo chỉ còn thoi thóp, Lạc Phong Tiếu mới dừng tay, hỏi tôi: "Hả giận chưa?"
Tôi gật đầu, hắn nói: "Em của ta lương thiện, ngươi đòi giết nó, nó lại tha mạng cho ngươi."
"Phải phải, tha mạng, tha mạng a..."
Tôi biết hắn có tính toán khác, chỉ thấy Lạc Phong Tiếu vẽ một lá bùa, ép vào trong cơ thể gã béo, nói: "Ta để lại lá câu quỷ phù trong người ngươi, mỗi khi ta gọi thì phải xuất hiện. Nếu có ý đồ xấu, chỉ cần ta búng tay ngươi sẽ thành cát bụi."
"Dạ dạ, tôi nghe lời, không dám không nghe!" Gã béo dập đầu như bổ củi, mặt hoảng hốt.
"Giao cho ngươi một nhiệm vụ!" Lạc Phong Tiếu nói.
Nhìn gã béo cau mày, tựa hồ có chút kháng cự, tôi vội nói: "Anh quên là gã muốn rán tôi à, cứ ném gã vào chảo dầu đi."
"Đừng, tha mạng, tôi đi ngay đây."
Chờ gã béo cút ra ngoài, nước tiểu còn chảy thành vũng, Lạc Phong Tiếu với tay thu đám hắc khí ban nãy, vo thành thuốc đưa cho tôi. Tôi nhẩm đếm, phải có hơn 20 viên: "Tôi phải uống hết?"
"Uống hết, đừng quên niệm Thiện Hành Thủ Tự kinh."
Đoạn, hắn lấy la bàn ra, dạy tôi cách thăm dò phong thủy để truy tìm âm khí. Chúng tôi cứ vừa đi vừa dừng trong quỷ vực, nơi đây sương mù giăng kín, không biết rộng tới mức nào.
Lạc Phong Tiếu nói: "Trời có chín tầng, đất cũng có chín tầng. Tận cùng của đất là hoàng tuyền u minh, dòng hoàng tuyền dài vô tận, đại bộ phận nằm ở địa phận quản lý của âm tào. Tuy nhiên có một số nhánh nhỏ của dòng suối không thuộc địa phận đó, âm khí rất nặng, ngàu này qua tháng nọ mà hình thành nên quỷ vực."
"Quỷ vực có chỗ rộng, có chỗ hẹp, quỷ vực này không được coi là rộng lớn. Núi La Phù có một hoàng tuyền đài, đó mới thực sự là quỷ vực lớn, có cả mấy chục vạn ma quỷ ở đó."
Đột nhiên la bàn rung lên, dẫn chúng tôi đến một gò đất.
Tôi vui mừng nói: "Chỗ này âm khí nặng, rất tố cho Tần Đại tu luyện."
Lạc Phong Tiếu nhắm mắt, bỗng nói: "Còn hơn thế, hình như đã có người nhanh chân đến trước rồi."
"Có người?"
"Đại hội âm dương sắp diễn ra, tam giáo cửu lưu đều đổ về huyện thành. Quỷ vực là một nơi khá tốt, người tu đạo cũng thích chu du, tìm kiếm vài vật mà dương thế không có."
Chợt hắn cười lạnh, nói: "Cửa vào quỷ vực gọi là quỷ nghiệt thạch, có thể nối liền âm dương, do Thanh Vân quán cai quản. Huyền Dương Thực cung có lệnh, không được tùy tiện mở ra, nếu người sống có thể vào thì ma quỷ cũng có thể ra mà đi gây họa."
"Vậy tại sao họ lại làm thế?"
"Ngươi tu đạo không phải muốn vào là tự do vào được đâu, phải mất tiền lộ phí. Tiền tài mà, chẳng ai chê cả."
Tôi chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: "Giờ bên phái núi Linh Ngưỡng tụ tập rất nhiều ma quỷ, hình như hai giới đang hỗn loạn. Liệu đó có phải do đám ma quỷ ở quỷ vực chạy ra không? Tôi thấy Thanh Vân quán có vấn đề, họ còn âm mưu lật đổ Nguyên thánh quân nữa, chắc chắn có dã tâm lớn."
Lạc Phong Tiếu đưa tay bịt miệng tôi: "Nói nhỏ thôi, cẩn thận tai vách mạch rừng. Ta cũng đang điều tra việc này."
Leng keng leng keng, từ phía sương mù xuất hiện bốn người, mang theo một cái bát lớn màu đỏ tươi. Họ di chuyển bằng cách nhảy, tay cầm cờ trắng, còn ném giấy tiền giống một đội đưa ma.
Nhìn đầu gối họ cứng nhắc thì biết, đó là cương thi.
Bốn cương thi nhảy tới trước gò đất, đổ rạp người ra đất mà dập đầu, sau đó mở cái bát chứa đầy máu tươi đổ xuống. Gò đất nứt ra mấy đường, bên dưới có tiếng thở hồng hộc giống như có ai đang tham lam uống lấy.
Chờ bọn chúng đi xa, tôi và Lạc Phong Tiếu mới quay trở lại.
"Sao giờ, có cần tìm chỗ khác không?" Tôi hỏi.
"Tìm khác mất thời gian lắm, chọn nơi này đi."
Tôi chỉ gò đất: "Chắc chắn bên dưới có thứ gì đó, nó hút máu, rất có thể là quỷ vật tà."
Lạc Phong Tiếu xua tay: "Gò đất này có chủ à, có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất không? Không có thì chứng tỏ không phải của riêng hắn. Lão tử vừa ý chỗ này, mời hắn đi nơi khác thôi."
"Nếu hắn không chịu đi thì sao?"
"Anh cậu là người dễ nói chuyện thế à? Nếu hắn không chịu đi, thì bắt hắn cút khỏi đây!"
Hắn chặt một cành hòe, chẻ thành cái gậy, sau đó lấy ra một nắm hoàng phù ra, quấn kín mít. Tiếp đến Lạc Phong Tiếu cầm gậy đi vòng quanh gò đất, hình như đang tính toán xem sẽ ra tay từ đâu.
"Còn đứng đực ra đấy à? Lấy chỉ đỏ chăng một vòng đi, đừng để hắn chạy thoát."
Chờ tôi chăng xong, Lạc Phong Tiếu gõ cái gậy xuống đất, lẩm bẩm: "Địa phương vô cực, thiên hữu khung cái. Nhạc độc chân quan, thiết địa vi lao. Há vật bất thu, há quỷ bất nạp. Nhập ngã càn khôn quyển, sinh tử lưỡng mênh mông, cấp cấp như lệnh!"
Rồi giơ cái gậy gỗ lên, chọc vào gò đất. Phập! Âm thanh vang lên như thớ thịt bị đâm, dưới gò đất vang lên tiếng gào rú.
Tôi vội tránh ra mấy bước, gò đất chợt rung chuyển, mặt đất nhô lên rồi dịch chuyện về một phía. Rầm, nó đụng phải vòng chỉ, như đụng phải bức tường, lại lùi về phía sau. Tôi rất ghen tỵ, bao giờ mình mới thiết kế được bùa chú lao ngục này?
Thứ dưới mặt đất cứ đụng trái đụng phải mà chẳng thể thoát khỏi vòng tròn, cuối cùng rít lên một tiếng, đào đất chui ra. Đó là một cương thi mặt trắng bệch, người khô đét, răng nanh dài nhọn hoắt vô cùng đáng sợ.
Cương thi lao về phía Lạc Phong Tiếu, nhưng bị chỉ đỏ cản đường. Nó rất hung hãn, vung tay túm lấy chỉ mà giật, nhưng chỉ đỏ như tơ nhện, càng gỡ càng dính vào người, siết chặt.
Còn đang loay hoay thì nó đã bị Lạc Phong Tiếu đâm thẳng kiếm gỗ đào vào trán, phong bế linh khiếu.
Cương thi vốn là một người chết, nhưng hơi thở cuối cùng chưa tắt, vẫn có chút cử động được như người sống. Phong bế linh khiếu, hơi thở cuối cùng còn nghẹn trong cổ họng nó trên không chạm trời, dưới không tiếp đất, ngay lập tức cứng đờ, không thể di chuyển.
Lạc Phong Tiếu tán thưởng: "Đúng là lục cương, không tệ, cũng có chút bản lĩnh."
Trong cuốn Tử Bất Ngữ chia cương thi làm chín loại phẩm chất: "Tử cương, bạch cương, lục cương, mao cương, phi cương, du thi, phục thi, bất hóa cốt và hống."
Lần trước thiết thi mà thôi gặp chỉ là bạch cương, do bị người của phái cản thi điều khiển nên mới khá lợi hại, chứ so với lục cương thì còn kém xa.
"Hảo thuật pháp, hóa ra là sắp tiến hóa thành mao cương cho nên chôn nó dưới này, hy vọng dựa vào âm khí quủ vực để đột phá cảnh giới."
Lạc Phong Tiếu lấy cái nhẫn bằng cành liễu, thả Tần Đại ra. Thần sắc tay tướng quân thời Minh mơ hồ, quỷ khí trần trầm, giống như mất thần trí, còn muốn tấn công chúng tôi.
"Mau, cắn đầu ngón tay, bắn một giọt máu lên trán hắn."
Tôi vội làm theo lời Lạc Phong Tiếu. Tần Đại bị dính máu của tôi, ánh mắt đã sáng hơn trước, cảm nhận được âm khí nặng nề nơi này, hắn gầm lên một tiếng, bắt đầu hấp thụ, toàn thân trở nên mờ mờ.
"Không sao rồi, đừng lo lắng. Đi, chúng ta đi thôi, kẻo lại có người đến phá hoại."
Lạc Phong Tiếu cầm lá bùa dán lên trán cương thi, hô một tiếng, nó liền nhảy về phía trước. Đi được nửa đường thì có một đám người chạy tới, trông thấy con lục cương thì kêu lên: "Mấy tên trộm ở đâu, lại dám ăn cắp cương thi của ta?"
"Bọn ta là đệ tử phái cản thi, còn không mau dập đầu xin lỗi, nếu không ta biến hai ngươi thành cương thi luôn!"
Lại là phái cản thi, tôi có cảm giác rất khinh thường, mắt quét một vòng, hai huynh đệ lần trước bị tôi đánh bại không có mặt, nhưng có lão già họ Tạ.
Trông thấy Lạc Phong Tiếu, sắc mặt lão khó coi như bị táo bón, lẩn ra sau, muốn bỏ trốn. Cầm đầu là lão đạo sĩ đội mão lục giác quan, tay cầm chuông đồng, lắc lắc kêu đinh đang, lão quát: "Quỷ thần nghe lệnh, mau về đây, mau về đây!"
Lão đọc một hồi nhưng lục cương cứ đứng im không nhúc nhích. Lão cố giấu vẻ thất bại, tức tối hỏi: "Ngươi là ai, đã làm gì với lục cương?"
Lạc Phong Tiếu vênh mặt xoa tay, đưa mắt ra hiệu cho tôi. Tôi nhảy ra, la lên: "Tôi là Lý Lâm, phái Âm Quỷ!"
Đạo sĩ cau mày: "Chẳng phải Âm Quỷ phái đều họ Vương ư? Mà thôi mặc kệ, ngươi là hậu bối, phải biết lý lẽ. Hai môn phái chúng ta trước đây cũng có giao tình, thế này đi, ngươi trả lục cương cho ta, ta sẽ không tính toán với ngươi."
Tôi cười: "Con lục cương này tôi đào được dưới đất, ông dựa vào cái gì mà nhận là của mình? Đưa bằng chứng ra đây."
Đạo sĩ nổi giận: "Được lắm, thì ra ngươi muốn uống rượu phạt. Ta thấy ngươi có lão thọ tinh chiếu mệnh, còn nghĩ mình sống lâu à?"