Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi chẳng biết tí gì về trà đạo, uống hết một chén chỉ thấy miệng thơm thơm mà thôi. Hứa Long Sinh nói: "Lý Lâm, hồi ông nội cậu còn bán hàng ở phố Ma có qua lại với nhà tôi. Chúng ta cũng coi như là quen biết."

Tự nhiên lại lôi kéo tình cảm, tôi bắt đầu hoài nghi.

"Chúng ta đều là người tu đạo, không thể cứ đánh tới đánh lui, làm trò cười cho mấy người thường. Trần gia thì là gì chứ, tuy nhiên họ có nhị gia làm lãnh đạo tỉnh ủy, bởi vậy tôi phải nể mặt vài phần. Cậu thấy có phải không?"

Thấy tôi không nói gì, hắn tưởng đã làm tôi dao động, liền tiếp: "Lần này mời cậu tới, chẳng những tôi muốn ghi danh cho cậu trong đại hội ân dương sư, mà hơn thế nữa, Trần gia trả cậu bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi. Được chứ?"

"Làm gì có chuyện tốt như vậy? Ông muốn tôi làm gì?"

Hứa Long Sinh rất cao hứng: "Đơn giản thôi, chỉ cần cậu không quản chuyện nhà Trần gia nữa. Thêm vài đó, giao thước pháp gia đạo nhà họ Trần cho tôi."

Tôi nhếch mép đứng dậy: "Tốn bao nhiêu công sức, hóa ra là vì pháp thước nhà họ Trần. Nếu nói vậy, lá bùa cũng là ông lấy đi?"

"Không sai! Sao, nếu cậu chịu phối hợp, tôi sẽ tăng thêm thù lao!"

"Không hứng thú."

Hắn liền sa sầm nét mặt, ánh mắt trở nên bất thiện: "Sao vậy, vẫn thấy chưa đủ à?"

"Không phải không đủ, mà là không muốn giao dịch với loại tiểu nhân nham hiểm như ông. Muốn có pháp thước nhà Trần gia thì quang minh chính đại đến mà mượn, hà tất phải dùng thủ đoạn bỉ ổi. Đến Trần gia ông còn dám tính kế, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ai dám chắc ông sẽ không xử lý tôi?"

"Cậu không quan tâm sống chết của bé gái nhà Trần gia?"

Tôi bỏ ra ngoài, ném lại một câu: "Trên người tôi có máy ghi âm, vừa rồi đã ghi lại toàn bộ những gì ông nói. Trước khi trời tối, mang lá bùa đến Trần gia, nếu không nó sẽ được gửi thẳng cho nhị gia đang làm lãnh đạo tỉnh ủy."

Choang! Phía sau có tiếng chén trà bị ném, khỏi cần quay đầu tôi cũng biết hắn phải tức giận lắm.

Chạng vạng tối, một chiếc xe ô tô màu đen lướt qua biệt thự Trần gia, ném xuống một cái túi to, rồi chạy thẳng.

Trong túi là xác một người, qua nhận dạng, đó chính là tài xế đã ăn cắp lá bùa, tay anh ta co trước ngực thành hình bông sen, nắm một lá bùa giấy.

Tôi gỡ tay xác chết ra, lấy lá bùa. Trần Tố mừng rỡ nói: "Lý Lâm, may mà anh có cách, nếu không cứ dùng cương đối cương, chưa chắc Trần gia chúng tôi đã có lợi thế."

Lấy được lá bùa rồi, tôi bày phá sát trận, hóa giải chú quỷ thụy, bé gái Trần Nghệ đã ổn định, ngủ yên giấc. Trần Tố vẫn hơi lo lắng: "Không biết Hứa gia có chịu buông tha không."

Trần lão gia nói: "Không sao, cha đã cảnh cáo chúng, nếu Trần Nghệ lại xảy ra chuyện, cha sẽ tính sổ với chúng. Chúng không dám làm càn đâu."

"Yên tâm, nếu có gì xảy ra, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Bụng dạ không được tốt, tôi nghỉ hàng đến tận chiều hôm sau. Chợt có chuông cửa, Lâm Lộ đến, cô ấy vỗ vai tôi: "Sao thế, trông anh không được khỏe, người như héo quắt đi vậy?"

Tôi trừng mắt: "Đàn bà con gái nói chuyện ý tứ một chút, coi chừng sau này không ai dám rước đâu."

Lâm Lộ nghiêm mặt: "Lý Lâm, anh có tình nghi dính dáng đến một vụ giết người. Tôi phải tạm giữ anh!" Xem ra cô ta nói thật, vừa nói vừa bỏ còng tay ta trói tôi.

"Có gì thì nói, đừng làm loạn..."

"Ai đùa với anh? Anh không đeo còng tay cũng được, nhưng ngoan ngoãn một chút."

Chúng tôi lên xe cảnh sát, chạy tới một khu tập thể cũ kỹ, được chăng đầy dây cảnh giới. Vừa vào trong nhìn, đập vào mắt tôi là ba cái xác nằm trên nền nhà, một ông già, một phụ nữ trung niên và một bé trai bảy tám tuổi.

Tư thế ba cái xác rất cổ quái, tay chắp trước ngực thành hình bông sen, trên người không có vết thương nào. Sàn nhà còn có dòng chữ to viết bằng máu: "Hung thủ là Lý Lâm.'

Lâm Lộ nói: "Theo pháp y kết luận, nạn nhân bị nhồi máu cơ tim dẫn tới đột tử, không có vết thương hở, thời gian tử vong là khoảng 8h tối hôm qua."

Tôi lập tức đáp: "Không liên quan đến tôi, 8h tối qua tôi còn ở biệt thự của Trần gia trong khu Hương Sơn. Trần lão gia có thể làm chứng."

"Ái chà, quen cả Trần lão gia cơ đấy. Tôi không nghi ngờ anh, nhưng mấy người này chết rất kỳ lạ, nên tôi gọi anh đến bàn bạc thôi."

Hóa ra mục đích là vậy, tôi mở thiên nhãn quan sát quanh phòng, có một hơi âm khí nhàn nhạt, hẳn là hồn ma quấy phá.

"Người nhà này đều chết sạch ư?"

"Không, còn một người đàn ông, cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy, điện thoại cũng không gọi được." Lâm Lộ cầm bức ảnh ở đầu giường cho tôi xem, trên đó chụp một gia đình bốn người, ai nấy cười rất tươi.

Ơ, người đàn ông này nhìn rất quen mắt. Tôi ngắm kỹ lại, đây chẳng phải là tài xế nhà Trần gia ư?

"Người đàn ông này tên là gì?"

Lâm Lộ mở cuốn sổ tay ra đọc: "Vương Đại Truyền."

Tôi vội gọi điện cho Trần Tố hỏi tên tài xế, quả nhiên là cùng một người.

"Khỏi cần tìm nữa, người đàn ông này cũng đã chết."

Trong lòng vừa bàng hoàng vừa tức tối, khỏi phải nói, tất cả những chuyện này chắc chắn do Hứa gia gây ra. Không ngờ Hứa gia tàn nhẫn đến mức này, không những giết tài xế mà cả nhà anh ta cũng không bỏ qua. Hiện trường có viết tên tôi bằng máu, chúng muốn thị uy với mình sao?

Tức đến phát run, biết rõ ràng hung thủ là bọn chúng, nhưng lại chẳng có cách nào để đối phó lại. Thủ đoạn dùng quỷ hồn, chính quyền không thừa nhận, lại càng không thể áp định tội danh.

Hứa gia! Ta sẽ không bỏ qua cho các người đâu!

Soạn tin nhắn gửi cho Lạc Phong Tiếu hỏi xem có cách nào xử lý người nhà Hứa gia không, hắn phản hồi rất nhanh: "Đương nhiên phải xử lý Hứa gia rồi, nhưng trong lòng phải có tính toán xem làm thế nào, làm tới mức độ nào, không thể cứ hành động dựa vào tâm huyết. Hứa gia là một hòn đá cản đường, nhưng nếu xử lý tốt, đó sẽ là bước đệm cho cậu. Hai tháng sau là đại hội âm dương diễn ra, phải có Hứa gia giới thiệu cậu mới được dự, hiểu không?"

"Đại hội âm dương quan trọng lắm à?"

"Vô cùng quan trọng, cậu không chỉ phải tham dự, mà còn phải đạt được danh hiệu đệ nhất. Đại hội thiên long tới đây mới là sân khấu cho chúng ta biểu diễn."

Tôi biết Lạc Phong Tiếu này ấp ủ tham vọng cực lớn, nhưng mình lên cùng thuyền với hắn, hắn sẽ không hại mình.

"Hiểu rồi, nhưng lẽ nào cứ vậy cho qua?" Nhìn thảm trạng của nhà Vương Đại Truyền, lòng tôi phẫn uất.

"Cậu không đi tìm chúng thì chúng cũng tìm cậu thôi. Cậu nhìn thử xem mấy người bị giết, có phải tay đều chắp hình bông sen trước ngực không?"

Hắn nhắc tôi mới để ý, lạ thật, giết người thì giết người, sao còn phải tạo tư thế quái đản như vậy?

"Đó gọi là quỷ liên phiên thuật, hay còn gọi là đoạt thù thuật, là thuật pháp tà ác do Bạch Liên giáo trước kia phát minh ra. Dùng chính tính mạng của mình, hóa thành lệ quỷ quấn lấy kẻ thù, cho đến khi đồng quy vu tận."

Tôi giật mình, nhà Hứa gia thật quá nham hiểm.

"Theo ta đoán, cả nhà Vương Đại Truyền đã bị yểm bùa để coi cậu là kẻ thù, sẽ tìm cậu sớm thôi."

"Tôi có Tần Đại bên cạnh, sợ gì chứ."

"Không đơn giản như vậy đâu, thuật pháp này rất tà môn, cậu giết được một con, chẳng bao lâu nó sẽ lại trùng sinh từ oán khí. Trừ khi cậu có thể giết cả bốn quỷ hồn cùng một lúc."

"Vậy chẳng phải là trùng sinh vô tận ư?" Tôi sốt ruột.

"Đừng lo lắng, cả nhà họ mới chết, chỉ là hồn ma mắt đen bình thường thôi, cậu cẩn thận chút là được. Còn muốn phá giải thuật pháp thì có một cách, đó là giết chết kẻ thi pháp. Cừu nhân thật sự chết rồi, oán khí của bốn oan hồn cũng được giải."

Thấy tôi cau mày suy tư, Lâm Lộ tức giận siết chặt nắm đấm: "Lũ khốn này, tôi phải đi tìm chúng."

"Này, đừng kích động, chúng không chịu thừa nhận, cô có tới đó cũng chẳng làm được gì."

"Lẽ nào cứ thế bỏ qua? Chúng đã giết mấy người một lúc đấy!" Lâm Lộ bực bội.

"Yên tâm, sớm muộn gì cũng phải tính sổ với chúng, đến lúc đó chắc chắn không thể thiếu cô đâu. Ui da, cái bụng của tôi..." vừa mới nói mấy câu, bụng tôi lại bắt đầu nhộn nhạo.

"Không sao chứ, anh đau bụng mấy ngày nay rồi, liệu có trúng tà gì không?"

"Không sao, tôi đã bốc thuốc uống rồi."

"Anh có khi trúng tà thật đấy, chứ bình thường bệnh viện đã chữa được rồi. À phải, để tôi giới thiệu cho anh một người, biết đâu lại chữa được cho anh. Anh ấy cũng là người trong giới các anh đấy."

Theo Lâm Lộ kể thì trước đây trong quá trình phá án, từng có qua lại với người này, anh ta rất có bản lĩnh. Cô ấy cho tôi một địa chỉ, y quán số 28 phố Tân Dân.

"Có điều này tôi dặn trước nha, người này rất hám tiền, hơn nữa tính tình tiểu nhân, không dễ nói chuyện đâu."

Ngựa chết chữa thành ngựa sống vậy, tôi đến y quán ngay trong chiều hôm đó. Đây là một khu phố cổ, y quán nằm lọt thỏm rất khó tìm, mà làm ăn cũng khá ế ẩm.

Một thiếu niên cao gầy đang sắp xếp dược vật ở quầy, tôi bước vào hỏi: "Xin hỏi có phải Triệu Tiểu Quý tiên sinh không? Tôi đến xem bệnh."

Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tôi rồi kêu lên: "Ai da, chuyện quái gì thế này? Hồn ma mà lại đi lại được giữa ban ngày? Ra ngoài ra ngoài, ta không chữa bệnh cho hồn ma." Hắn còn lẩm bẩm: "Quái lạ, ngoài cửa có treo gương bát quái, sao không chặn được, lẽ nào bị hỏng?"

Tôi vội nói: "Tôi không phải ma, tôi là người!"

Triệu Tiểu Quý nhìn tôi chằm chằm: "Ồ, là người thật. Quái nhỉ, sao hồn lực của cậu mạnh thế, tôi còn tưởng là ma chứ."

"Tôi muốn xem bệnh."

"Không khám."

"Tại sao?"

"Cậu không thấy bên ngoài bao nhiêu nhà bị phá dỡ à, sắp đến chỗ tôi rồi, đến cửa tiệm còn không giữ được, tâm trạng đâu khám bệnh cho người khác?"

"Tôi được người quen giới thiệu đến, là Lâm Lộ, anh biết chứ, cô ấy là cảnh sát huyện."

"À, là cô ấy. Vậy tôi xem cho cậu một chút. Nhưng tình cảm thì tình cảm, tiền vẫn không được thiếu đâu đấy."

Nhìn bộ dạng tưng tửng của hắn, tôi thấy không yên tâm, không biết hắn có bản lĩnh thật không. Triệu Tiểu Quý hỏi triệu chứng, bắt mạch cho tôi, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Hắn ra sau quầy, rót một chén trà, bỏ thêm thứ gì đó rồi đưa cho tôi: "Uống hết."

Tôi uống cạn chén nước, chỉ lát sau bỗng thấy bụng nhộn nhạo, ghê cổ nôn ra một đống chất lỏng, trong đó lổn nhổn những con giòi đen đang bò.

Sợ hãi giật mình, tôi hoảng hốt: "Chuyện gì thế này?"

Ai ngờ đột nhiên hắn trở mặt đuổi tôi ra ngoài: "Bệnh của ngươi ta không trị được, mau đi đi, mau!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK