Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh lực của Hứa Hưng Lăng sớm đã bị tửu sắc làm cho cạn kiệt, cho dù thỉnh quỷ thượng thân, chắc cũng không lợi hại cho lắm.

Miệng hắn kêu gào, tinh thần có vẻ bấn loạn, cứ bám theo tôi mà đánh đấm, kể cả tôi không cần đụng tay chân thì chỉ ít phút nữa thôi hắn cũng tự gục.

Vung cây thước sắt, tôi đập thẳng vào bụng Hứa Hưng Lăng, trong lúc hắn cúi xuống thì một lá tróc quỷ phù đã dán ngay lên trán, lập tức thần sắc tiểu tử trở nên đờ đẫn.

Lại tiếp tục vung thước vỗ mạnh vào lưng hắn, một quỷ ảnh bị đánh bật ra khỏi cơ thể Hứa Hưng Lăng, chưa kịp bỏ chạy đã bị tôi dùng tro hương thiêu chết.

Hứa Hưng Lăng kiệt sức ngã ra đất, nước dãi chảy ròng ròng, nhưng mắt vẫn trừng trừng lườm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

"Ta muốn giết ngươi thì rất dễ, không cần phải bày trò làm gì. Ngươi tin hay không thì tùy, cha ngươi không phải do ta giết mà là Sở Nhất Phi làm."

"Ngươi, chính là ngươi!" Hắn la lên.

Tôi cười khẩy: "Đừng có làm bộ nữa, ngươi đến giết ta, rốt cuộc thì là để báo thù cho cha, hay là để nịnh hót Sở Nhất Phi nhằm gia nhập Thanh Vân quán?"

Hắn bị câu hỏi của tôi làm cho choáng váng.

Tôi chạy lại cởi trói cho Lâm Lộ, chỉ thấy Lâm Lộ liều mạng lắc đầu, vừa xé miếng băng keo trên miệng ra, cô ấy thất thanh la lên: "Cẩn thận, có mai phục!"

"Đoàng!" Một tiếng súng nổ, thật may là Lâm Lộ đẩy tôi ra kịp thời, bên tai có viên đạn xẹt qua, bỏng rát. Tôi kéo Lâm Lộ nấp vào sau một đống vật liệu xây dựng, cô ấy nhỏ giọng nói: "Bọn chúng có hai tên, có cả súng. Chỉ cần Hứa Hưng Lăng thua thì tên còn lại sẽ nổ súng."

Đưa tay lên sờ vành tai đang rỉ máu, trong lòng nổi giận, dám dùng cả súng, vậy thì đừng trách Lý Lâm này không khách khí. Trong tay tôi hiện giờ không có quỷ, nhưng để bắt đại một con thì dư sức.

"Tứ phương tinh linh, bát phương hữu hồn, văn ngô quan danh, tốc tốc hiển linh!"

Rất nhanh đã có một hồng nhãn lệ quỷ phiêu tới, ánh mắt hung ác đáng sợ, tôi liền dùng nhiếp hồn thuật trấn trụ nó, chỉ vào toà nhà đang xây dở: "Ngươi đi bắt tên cầm súng lại đây, ta sẽ đốt giấy tiền cho."

Hồng nhãn lệ quỷ đáp một tiếng rồi lao đi, chỉ chốc lát, phía toà nhà liền vang lên tiếng la hét sợ hãi cũng mấy tiếng súng. Một bóng người hoảng loạn cắm đầu bỏ chạy, ngã thẳng từ tầng 4 xuống đất, chúng tôi đi tới nhìn, không ngờ đó lại là La Thiên, đầu hắn bê bết máu, đã tắt thở.

Lâm Lộ gọi điện báo cảnh sát rồi đưa tôi tới bệnh viện khâu vết thương. La Thiên vốn công tác trong ngành, lại cấu kết với người ngoài làm bậy, cảnh sát già nổi giận, lập tức ra lệnh bắt giữ Hứa Hưng Lăng.

"Lần này hắn phạm vào tội bắt cóc cảnh sát, sử dụng súng trái phép, lại còn cố ý gây thương tích, chắc chắn hình phạt sẽ rất nặng. Chưa kể hậu quả của việc thỉnh quỷ thượng thân rất nghiêm trọng, hiện giờ tinh thần Hứa Hưng Lăng lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn, một bên chân tàn phế, coi như triệt tận gốc." Tay cảnh sát già cảm thấy áy náy với tôi: "Còn về phần La Thiên, tài khoản ngân hàng của hắn đột nhiên có một số tiền hai mươi vạn, không biết là bị ai mua chuộc."

Tôi thở dài, Hứa Long Sinh chết, Hứa Hưng Lăng cũng bị bắt, Hứa gia coi như tuyệt đường rồi.

Vừa mới quay về nhà dưỡng thương, có một vị khách bất ngờ tìm tới, là Hứa Hương Dân. Liên tiếp mất đi con trai và cháu đích tôn, cú sốc khiến vị trưởng họ này già yếu đi rất nhiều, tinh thần cũng rất uể oải.

"Hứa tiên sinh, mời ngồi. Tôi có điều phải làm rõ trước, cái chết của Hứa Long Sinh không liên quan gì đến tôi cả."

Chống cái gậy ngồi xuống ghế, Hứa Hương Dân nói: "Ta là một ông lão gần đất xa trời, cậu sẽ không lừa ta. Nào, nói cụ thể cho ta nghe một chút."

Tôi bèn kể lại chuyện xảy ra dưới quỷ vực.

Nghe Hứa Long Sinh bị Sở Nhất Phi hại chết, Hứa Hương Dân phẫn nộ mắng: "Quả nhiên là hắn, ta biết ngay mà. Chính hắn chạy tới nhà ta, nói rằng Long Sinh bị cậu giết, sau đó còn dạy thuật pháp thỉnh quỷ thượng thân cho Hưng Lăng. Tất cả đều do một tay hắn sắp xếp!"

Tôi thấy hơi khó hiểu, chẳng phải tất cả họ đều cùng một phe ư?

Hứa Hương Dân nói: "Dã tâm của Sở Nhất Phi rất lớn, hắn muốn đạt được ngôi đệ nhất của âm dương hội. Hứa gia chúng ta là một vật cản đường, kể cả Nghiêm Phi Băng nữa. Chẳng phải lúc đó hắn đã định ám toán luôn hay sao."

Hứa Hương Dân này đã có tuổi, nhưng con mắt nhìn người lại rất sáng. Dù Sở Nhất Phi có giả bộ tốt đến đâu chăng nữa thì vẫn có người nhìn ra sơ hở của hắn.

"Hôm nay ông đến đây là có việc gì?"

"Là để xin lỗi cậu!"

Tôi sửng sốt, ông ta thở dài nói: "Nếu ta đây biết trước thì đã không đối đầu với cậu. Nếu Hứa gia sớm dừng tay, Long Sinh và Hưng Lăng đã không phải đứa chết đứa ngồi tù. Cậu là người có hạnh vận, tiền đồ sáng láng, còn có một ca ca lợi hại, vốn không nên chọc vào. Vậy mà cứ cố chấp, cuối cùng Hứa gia đã tuyệt tự."

Ông ta lấy ra một cặp tài liệu đưa cho tôi: "Đây là giấy tờ nhà đất và hợp đồng cổ phần công ty của Hứa gia, tất cả ta đều giao cho cậu, mong cậu sẽ bỏ qua cho nhà ta."

"Vốn dĩ tôi đâu có định truy cứu, tại Hứa gia các ông ép người quá đáng thôi."

Hứa Hương Dân cười khổ: "Lúc ấy Hứa gia vốn đang là gia tộc tu đạo lớn nhất Huyện thành, cậu lại chỉ là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, đổi lại là ai cũng làm vậy thôi. Chỉ trách vận số của Hứa gia ta quá kém. Haiz, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, những con sóng đầu tiên đã chết trên bãi cát rồi."

"Tôi không nhận những thứ này đâu." Tôi xua tay, lắc đầu.

Tưởng tôi không chịu buông tha cho gia tộc mình, Hứa Hương Dân chấn động ôm ngực, ho ra máu.

"Tôi không tính toán với Hứa gia nữa đâu, chỉ cần các ông không đến đây gây sự, tôi cũng không đụng đến."

Hứa Hương Dân ngạc nhiên nói: "Cậu biết ở huyện thành, Hứa gia có bao nhiêu tài sản không? Cho cậu biết, gia sản nhà ta không thua kém Hàn gia là bao đâu. Cậu không lấy thật ư, vậy thì đừng hối hận, cả đời cậu chưa chắc đã kiếm được số tiền lớn như vậy đâu."

"Tôi có chân có tay, cần tiền thì tự mình kiếm, không cần phải xin xỏ ai."

Hứa Hương Dân vẫn kiên trì đặt cái cặp giấy lại: "Ta có việc muốn thỉnh cầu, là báo thù. Cuộc tỉ thí thứ ba, nhất định cậu sẽ gặp Sở Nhất Phi, hay thay ta giết hắn."

Tôi lắc đầu: "Sở Nhất Phi có tội, sẽ bị pháp luật trừng trị, tôi không giết người đâu."

Hứa Hương Dân cười khổ: "Thôi được rồi, dù gì ta cũng phải dẫn Hứa gia rời khỏi huyện thành. Mặc kệ, ta tin tưởng ở cậu, chắc chắn trong âm dương hội lần này sẽ có cuộc chiến giữa cậu và hắn, dù kết quả thế nào, ta cũng vui vẻ."

Ông ta đứng dậy, tươi cười bước đi, nhưng bóng lưng thì mang đầy vẻ thê lương. Tôi quay vào thư phòng, Lạc Phong Tiếu đang nằm trên ghế, tay bưng ấm trà, miệng còn ngâm nga mấy câu hát.

"Đi rồi à?"

"Ừ!"

"Hứa gia rơi vào thảm cảnh này là gieo gió gặt bão, không liên quan gì đến cậu, không cần phải áy náy."

Tôi thở dài, hắn đưa tay xoa đầu tôi: "Thằng em ngốc, sau này cậu còn phải gặp nhiều chuyện tương tự nữa, sao tự trách mãi được. Bọn họ có đạo lý của bọn họ, cậu có đạo lý của cậu, cứ làm gì không hổ thẹn với lương tâm là được."

Tôi gật đầu: "Anh thấy mục đích của Hứa Hương Dân đến đây là gì?"

"Lão cáo già này trước khi đi vẫn không quên để lại một miếng mồi, lão muốn cậu và Sở Nhất Phi đấu một mất một còn, mà tốt nhất là đồng quy vu tận thì lão mới vui. Cậu không có đủ tự tin, lão sẽ còn đi tìm Sở Nhất Phi nữa, nhờ hắn giết cậu để báo thù cho cháu trai."

Tôi cau mày, chút đồng cảm với lão đã hoàn toàn tan biến.

"Chẳng trách cha con Hứa Long Sinh đều bụng dạ hiểm độc như nhau, hoá ra là nhà dột từ nóc."

Ăn cơm xong thì cảnh sát già gọi điện đến cho tôi, hỏi thăm xem thương thế ra sao, có ảnh hưởng đến cuộc tỉ thí không, khuyên tôi nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt. Lạ nhỉ, sáng nay vừa gặp ở bệnh viện, sao giờ đã gọi hỏi thăm?

Lạc Phong Tiếu cười: "Tiền Tiến này là muốn nhắc nhở cậu, khả năng cuộc tỉ thí thứ ba sẽ bất lợi cho cậu. Nhưng hắn là ban giám khảo, cho dù biết trước đề thi, cũng không thể nói cho cậu hay được."

Tiền Tiến? Chưa thấy ai lại đặt tên như vậy cả.

"Thế giờ phải làm sao?"

"Không sao, hắn không tiết lộ đề thi thì chúng ta tìm ai đó biết đề. Cậu đi tìm Hứa Hương Dân, bảo lão liên lạc với Sở Nhất Phi, đôi bên gặp mặt một phen."

Nửa đêm hôm đó, lại có một bóng ma gõ cửa, tôi đã có chuẩn bị từ trước, liền đi theo nó ra ngoài. Đến một nơi vắng người, có bóng đen đứng chờ sẵn, đúng là Sở Nhất Phi.

Trông thấy tôi, Sở Nhất Phi tỏ ra ngạc nhiên: "Ngươi dám một mình đến đây?"

"Sao ta lại không dám?"

"Ngươi không sợ ta sẽ ra tay giết ngươi luôn ở đây, loại bớt một đối thủ ư?"

"Ngươi là người thông minh, còn cần ta để đối phó Nghiêm Phi Băng. Chừng nào Nghiêm Phi Băng còn sống thì ngươi sẽ không ra tay với ta."

Sở Nhất Phi hừ một tiếng thay cho sự thừa nhận, hắn nói: "Ngươi tìm ta có việc gì? Ta không thể ra ngoài quá lâu, nếu không sẽ bị nghi ngờ."

Tôi hỏi: "Ngươi giết Hứa Long Sinh mà không ai nghi ngờ ngươi sao?"

"Hừ, khỏi cần nhắc đến chuyện này. Ta đã làm thì sợ gì ngươi nói, mà huống chi, ngươi nói thì Nghiêm Phi Băng sẽ tin chắc? Ta đây dũng cảm đoạn hậu cho hắn chạy trốn, giờ quan hệ của hắn với ta rất tốt." Sở Nhất Phi nói, khoé miệng nhếch lên cười nham hiểm.

Tôi thầm mắng loại đàn ông âm độc, hành sự lại rất cẩn mật. Nghiêm Phi Băng lợi hại như thế cũng bị che mắt, xem ra không thể ly gián được.

"Sau khi các ngươi chạy trốn, đã xảy ra chuyện gì, sao ta bắt được Tam ni cô mà không tìm thấy các ngươi?"

Tiểu quỷ là con át chủ bài của tôi, nó thu phục được đám quỷ hồn, tương lai sẽ là một thế lực trợ giúp rất lớn. Tôi không có ý định sẽ cho Sở Nhất Phi biết, chắc có đánh chết hắn cũng không ngờ rằng, tôi lại có một lực lượng ở quỷ vực.

Sở Nhất Phi nói: "Sau khi chạy thoát, bọn ta đi tìm Xích Giác đại vương. Cũng chả thèm giấu ngươi làm gì, hắn và Thanh Vân quán có quan hệ, lần này xuống dưới đó là vì hắn nhờ sư phị ta đánh lui đám phản quân."

Tôi thấy hơi hối hận, mặc dù bắt được quỷ tướng, nhưng vẫn là giúp đối thủ một chuyện lớn.

"Ai ngờ dưới quỷ vực lại xuất hiện một tiểu quỷ vương, nó là con trai của quỷ vương đời trước, bởi thế rất nhiều quỷ hồn đều thuần phục nó. Tình hình hỗn loạn, bọn ta đành phải lánh mặt, chờ nó dẫn quân đi khỏi thì mới lên dương thế được. Mà ngươi đừng giông dài nữa, gọi ta ra đây có việc gì?"

"Tần Đại, quỷ tướng của ta đâu, hắn sao rồi?"

Sở Nhất Phi tỏ ra đã biết từ trước, nói: "Ta biết ngay ngươi muốn hỏi về hắn mà. Đó là một quỷ tướng hiếm thấy, đã tồn tại mấy trăm năm, thậm chí tương lai còn có cơ hội trở thành quỷ soái. Nghiêm Phi Băng tốn bao công sức hàng phục, nhưng hắn quá mạnh, cả hai giờ vẫn đang giằng co."

"Vậy ta hỏi ngươi, đề thi của cuộc tỉ thí thứ ba là gì?"

"Ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ báo cho ngươi biết, cuộc tỉ thí thứ ba là so tài thuật pháp. Hứa Hưng Lăng đúng là một tên phế vật, giúp hắn như vậy rồi mà hắn còn thất bại. Nói ngươi biết một bí mật, thỉnh quỷ thượng thân chính là thuật pháp mà Nghiêm Phi Băng dạy cho hắn."

Hoá ra là như vậy, trong cuộc tỉ thí sắp tới, Nghiêm Phi Băng sẽ có thể đường đường chính chính mà hạ thủ với mình.

Tôi chế giễu: "Ta đã thắng hai cuộc tỉ thí đầu, nếu thắng nốt cuộc tỉ thí thứ ba thì sẽ thắng chung cuộc. Vậy mà ngươi lại dám tiết lộ đề thi cho ta? Ai mà biết đó là thật hay giả!"

Sở Nhất Phi xoa xoa hai bàn tay, mặt nở một nụ cười kiêu ngạo: "Ngươi vẫn chưa hiểu à? Nếu không có anh của ngươi giúp thì đến tư cách làm đối thủ của ta ngươi cũng không có. Ngươi cũng được, mà Nghiêm Phi Băng cũng thế, đều chỉ là bàn đạp của ta mà thôi. Chọc cho các ngươi đấu đá lẫn nhau ta mới thu được lợi ích lớn nhất. Còn về kết quả, ta chẳng quan tâm, ai trong hai ngươi thắng thì kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn là ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK