Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta chia làm hai đường, quỷ tướng không có ở đây, ta sẽ dẫn tiểu quỷ đi thu thập đám phản quân. Nó là tiểu quỷ vương, thế lực càng lớn thì càng có lợi cho công việc của chúng ta."

Quân số của đám quỷ hồn rất đông, chưa chắc đã dễ xử lý, không có Lạc Phong Tiếu áp trận, chỉ e tiểu quỷ sẽ bị bọn chúng xâu xé.

"Ta cho đám Tiết Lương đi theo cậu, cậu hỏi thẳng tên quỷ tướng xem hắn có chịu quy hàng không, nếu không chịu thì trực tiếp giết chết!"

Tôi gật đầu, nhóm gồm ba người sống, bốn quỷ hồn đi về hướng sườn núi Hồng Huyết, với đội hình này, cũng không sợ quỷ tướng kia sẽ đánh úp.

Núi Hồng Huyết quỷ khí trầm trầm, những gương mặt trên cây liễu quỷ dày đặc, đã nhiều hơn lần trước tới đây. Trong dám cành lá xen kẽ, tôi lờ mờ trông thấy một gương mặt khá quen, quái lạ thật, hình như đó là Lạc Phong Tiếu.

Dụi mặt nhìn lại thật kỹ, gương mặt Lạc Phong Tiếu càng lúc càng rõ nét, nó ở ngay đối diện tôi, khóe miệng bỗng nở một nụ cười quái đản.

Không ổn, Lạc Phong Tiếu sao lại âm tà như thế được, tôi thầm than một tiếng, trời đất chợt xoay tròn. Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm giữa một thảm cỏ, mấy người Lưu Cường không ở đây. Có tiếng sột soạt trong bụi cỏ, một thứ gì đó đang xẹt lại đây.

"Rõ ràng là vừa rơi ở đây, biến đâu mất tiêu rồi?" Một giọng nói chua loét cất lên.

Nghe có vẻ khá quen tai, tôi không dám động đậy. Tiếng bước chân xa dần, tôi mới nhỏm dậy thì ngay phía sau liền có tiếng cười: "Hóa ra là trốn ở đây!"

Ngoái đầu nhìn, hóa ra là tên ác quỷ lông trắng ở sòng bạc, hắn nhìn tôi nham hiểm, hai trong mắt bốc đầy sát khí.

"Thì ra là ngươi, tại sao ngươi muốn hại ta?"

"Ngươi nhìn xem ta là ai?" Vừa nói, gương mặt của hắn vừa biến đổi thành một gương mặt thỏ tinh, tôi liền nhớ tới con thỏ định hãm hại Tần Đại lần trước.

"Tần Đại giết rất nhiều con cháu của ta, vốn ta đã thành công gài bẫy hắn, lại bị ngươi phá hỏng chuyện tốt. Ngươi cứu hắn thì ta phải giết ngươi!" Nó huýt sáo một tiếng, bảy tám con thỏ lớn từ bụi cỏ nhảy ra, hai mắt đỏ ngàu, ép tôi vào vòng vây.

Hóa ra là chúng, biết không thể làm liều, tôi xoay người bỏ chạy. Đám thỏ liền nhảy vọt đuổi theo, tôi vung thước đánh vỡ đầu một con, máu đen tung tóe.

Chỉ một loáng, tôi đã đánh chết năm con thỏ, mệt đến thở hồng hộc. Con thỏ tinh cầm đầu chỉ đứng từ xa quan sát, khi thấy tôi thấm mệt, nó mới bắt đầu đích thân ra tay.

Nó xông tới, đôi mắt đỏ ngàu, sức mạnh rất lớn, cắn phập tồi xé một mảng thịt to trên cánh tay tôi.

"Ngon quá, ngon quá, hồn lực của ngươi rất mạnh, ta phải ăn cho bằng hết!" Khóe miệng nó rỉ máu, đôi mắt ánh lên vẻ tham lam, tôi thầm than, mình đây ăn không ít thịt thỏ, không ngờ hôm nay lại bị một con thỏ ăn lại.

Co chân nhảy tránh sang một bên, đang định niệm chú thì lại có mấy con thỏ xông tới quấy nhiễu, không cách nào hoàn thành được câu chú ngữ.

Chớp thời cơ, con thỏ tinh lao vào, nhắm vị trí cổ tôi mà chụp. Bỗng có tiếng hô lớn, một người xông tớ, vung kiếm gỗ đào đâm thẳng vào nó. Con thỏ tinh rất giảo hoạt, thấy tình thế không ổn là lập tức thối lui.

"Ha ha Lý Lâm, không ngờ ngươi cũng có lúc thê thảm thế này."

Là Hiên Viên Phi Phi, hắn thu thanh kiếm lại, đứng tạo dáng oai phong lẫm liệt.

"Đúng như ngươi dự đoán, đám ngươi kia đã ra tay với ta, may mà đã có chuẩn bị từ trước, ta liền chạy trốn. Ta chờ ngươi ở sườn núi Hồng Huyết cả buổi rồi, sao ngươi không làm chính sự, lại đi bắt mấy con thỏ?"

"Đó là thỏ tinh, chính là tên lông trắng lần trước định hại ngươi ở sới bạc đấy, cẩn thận một chút."

Con thỏ tinh kêu lên: "Nào tới đây, có hai tên người sống, ăn tươi chúng luôn!" Vài con thỏ nhảy tới, Hiên Viên Phi Phi chân tay lóng ngóng, mới đâm chết được hai con thì đã rơi vào thế hạ phong.

"Ui da, đám thỏ này lợi hại quá, mau giúp ta một tay!"

Tôi hắng giọng, niệm chú ngữ: "Ngã chi thiên mục, dư thiên tương trụ, tinh như lôi điện, quang diệu bát cực, triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục, cấp cấp như lệnh!"

Một lá bùa bay ra, toát luồng điện quang chói lòa, đánh cho mấy con thỏ cháy xém da thịt, lăn ra chết cứng.

Con thỏ tinh thấy tình thế không ổn, vội nhảy vào bụi cỏ, lẩn mất không dấu vết.

"Đừng đuổi theo, thỏ khôn luôn có ba hang, chỉ phí thời gian thôi." Tôi giữ Phi Phi lại, nói: "Việc cần làm bây giờ là tìm cách giết được tên quỷ tướng, chiếm lấy phần thắng trong cuộc tỉ thí thứ hai này."

Hiên Viên Phi Phi nhăn nhó: "Chỉ với hai người chúng ta, tuyệt đối không đủ sức."

"Không chỉ có hai ngươi thôi đâu, còn có ta đây." Có giọng nói cất lên, từ bụi cỏ xuất hiện một thanh niên cơ bắp cường tráng, khí thế bức người.

"Vừa rồi ngươi vẫn luôn nấp ở đây?"

"Phải, nếu các ngươi bị đám thỏ tinh giết thì đúng là phế vật. Thấy thuật pháp của ngươi cũng mạnh, đủ tư cách hợp tác với ta."

Tên tiểu tử này khẩu khí thật ngông cuồng, Hiên Viên Phi Phi khó chịu hỏi: "Ngươi là ai, tại sao bọn ta phải tin ngươi chứ?"

"Ta là Mã Cửu Thiên!"

Hiên Viên Phi Phi lập tức cứng họng. Tôi đẩy đẩy tay hắn, hỏi nhỏ: "Biết hắn à?"

"Từng nghe nói, hắn là đệ tử phái Thần Ý, năm xưa, thần ý, cản thi và âm quỷ là ba môn phái bị áp bức, đã sớm lụi bại, trong thời đại gần đây thì đào tạo ra một tên Mã Cửu Thiên hết sức lợi hại. Có điều hắn thích độc lai độc vãng, tính tình kiêu ngạo, chẳng có bạn bè nào."

"Ngươi lợi hại như thế, sao không tham gia âm dương hội?"

Mã Cửu Thiên cười lạnh: "Ta rất ghét làm tay sai cho đám Huyền Dương thực cung. Cách nhìn của các ngươi giống ta, có thể hợp tác. Sau khi giết tên quỷ tướng, ta sẽ cho các ngươi biết sào huyệt của con thỏ tinh ở đâu."

Tôi gật đầu: "Có ngươi trợ giúp đương nhiên là rất tốt, quỷ tướng không phải thứ mà bọn ta có thể đối đầu, phải dùng mưu. Trong tay ta có một tam tài pháp trận, có thể giết được quỷ tướng, ngươi nghĩ sao?"

Mã Cửu Thiên cau mày suy nghĩ: "Ta phải xem trước đã."

Tôi liền nói cho hắn nghe, đây là thuật pháp mà Lạc Phong Tiếu dạy để đối phó với quỷ tướng, vốn là dự định để Tạ lão với Lưu Cường phối hợp thi triển. Giờ ba chúng tôi đã bị phân tán, nhưng cơ duyên xảo hợp lại tụ tập đủ ba người khác.

"Tốt, nhưng các ngươi phải nghe theo lệnh của ta."

"Không được." Tôi lắc đầu từ chối.

Mã Cửu Thiên nheo mắt: "Ngươi còn muốn chỉ huy cả ta?"

"Rắn không thể không có đầu, cho dù chỉ là hợp tác tạm thời, ai mà biết ngươi có kéo bọn ta vào cái bẫy hay không. Nếu ngươi không chịu, ta thà gọi người khác còn hơn."

Hiên Viên Phi Phi hùa theo: "Ngươi lợi hại đấy, nhưng chắc chắn không thể một mình đối phó quỷ tướng, nếu không đã chẳng tìm bọn ta làm gì."

Mã Cửu Thiên cúi đầu suy tư, rồi đột nhiên thân ảnh tại chỗ biến mất.

Á! Hiên Viên Phi Phi kêu lên, đã trúng chiêu, đồng thời gian, một luồng gió lạnh tập kích ngay sau gáy tôi.

Quá nhang, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen thoáng hiện, tôi ngả người về phía trước, vung cây thước sắt đánh trả ra sau.

Đúng khoảnh khắc nguy cấp thì trong đầu tôi hiện lên những gì Lạc Phong Tiếu đã làm lần trước. Chiếc pháp thước đột nhiên nặng nề, kéo theo động tác của tôi chậm lại, rõ ràng Mã Cửu Thiên nhanh đến kinh người, nhưng bất ngờ là vẫn bị tôi bắt kịp, chiếc thước sắt đập trúng khuỷu tay hắn.

"Há!" Mã Cửu Thiên nhảy ngược ra sau, ánh mắt đầy kinh ngạc, trên cánh tay có một vết bầm, cú đánh đó nặng cỡ nào trong lòng tôi rất rõ. Mặc dù bên ngoài cố tỏ ra không sao, nhưng tay hắn đang run nhẹ.

Hiên Viên Phi Phi nhảy lên, mặt mũi đầy bụi đất, quát tháo: "Họ Mã khốn kiếp dám đánh lén bổn thiếu gia, ngươi tưởng ta là bùn đất thật à? Ta cho ngươi xem!"

Tôi giữ lấy tay Phi Phi, kéo hắn bỏ đi, ném lại một câu: "Thực lực của ngươi đúng là lợi hại, những bọn ta cũng chẳng phải trái hồng nát. Ngươi đi đi, bọn ta không hợp tác với ngươi đâu."

Người phàm căn bản không thể đạt tới tốc độ ấy, trừ khi hắn thỉnh quỷ thần thượng thân. Mà quỷ thần được thỉnh tới càng có lai lịch thì uy lực càng mạnh, lấy cương đối cương với hắn không phải hành động khôn ngoan.

Hiên Viên Phi Phi tức đến nhảy dựng: "Cứ như vậy mà đi? Chúng ta phải đánh cho hắn một trận chứ!"

Mã Cửu Thiên không bỏ đi mà cứ bám theo chúng tôi từ phía xa, hắn không thu hẹp khoảng cách, nhưng chẳng cách nào cắt đuôi được hắn.

"Sao hắn cứ như con chó săn vậy, không thể nào cắt đuôi được?"

"Vừa rồi là hắn muốn thị uy chúng ta đấy, hắn phô bày uy lực cho chúng ta xem, mục đích là cảnh cáo chúng ta đừng làm bậy. Cái này không trách hắn được, hai chúng ta sợ hắn lừa thì hắn cũng sợ hai chúng ta lừa hắn."

"Thế sao không đàng hoàng mà nói chuyện, lại đá ta một cước. Hừ, sớm muộn gì bổn thiếu gia cũng trả thù. À phải, làm cách nào tìm tên quỷ tướng bây giờ?"

Tôi thấp giọng nói: "Ta cũng không biết, đành đi bừa một hướng mà tìm. Thua người không thua trận, cho dù không biết, chúng ta cũng phải vờ như mình biết, sao có thể để hắn lên mặt được."

Hiên Viên Phi Phi sửng sốt, sau đó giơ ngón tay cái tán dương: "Ha ha, tâm trạng ta tốt hơn nhiều rồi!"

Tôi bĩu môi, thực ra trong lòng cũng không nắm chắc, giơ tay lên vẫy, đầy hào khí mà nói: "Đi, chúng ta đi dạo lầu xanh!"

Đằng trước xuất hiện một tấm bia đá vỡ nát có viết mấy chữ Phong Nguyệt, chúng tôi đi vào, mấy căn phòng xiêu vẹo đang rất náo nhiệt, kẻ đến kẻ đi rất đông, miệng tên nào cũng nói về đại sự của quỷ vực lần này.

Đến trước căn phòng lớn nhất, chúng tôi đạp cửa đi vào, tú bà trông thấy thì liền ai ui một tiếng: "Hai vị đại gia lại đến rồi à, lần này tôi có mấy cô nương mới, nhìn thử một chút."

Bên trong có mấy ma nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang đi ra. Mã Cửu Thiên bám theo xông vào, hắn sững người trước cảnh tượng đó, tôi chỉ tay vào hắn, nói: "Hầu hạ huynh đệ của ta đây cho tốt, tiền không thiếu." Tôi ném một xấp giấy riền ra, lập tức bảy tám ma nữ liền xúm đến vây quanh Mã Cửu Thiên khiến hắn ngượng chín cả mặt.

Tôi nói: "Như Yên đâu, gọi cô ta ra đây!"

"Như Yên? Lấy đâu ra Như Yên nữa, tôi thấy nó đáng thương nên nhận vào làm, ai ngờ nha đầu đáng chết ôm tiền bỏ trốn rồi."

Tôi trừng mắt, cả giận mắng: "Mụ định lừa tôi à? Nói cho mụ biết, hiện nay ta đang làm việc bên cạnh Quỷ Miên đại vương, tướng quân bảo ta đến gọi Như Yên tới hầu rượu. Mụ chán sống rồi à?"

Đầu lĩnh của đám làm phản tự xưng là Quỷ Miên, hiện nay đang làm mưa làm gió ở quỷ vực  có thể nói là hung danh. Tú bà van xin: "Đại gia của tôi ơi, ngài thương cho tôi với, quả thực chỗ tôi không còn Như Yên nào cả."

"Vậy thì phải làm sao? Đại vương còn đang chờ, hay là mụ tìm cho ta mấy cô nương xinh đẹp, ta sẽ nói đỡ trước mặt đại vương cho." Tôi tỏ ra ban phát.

Tú bà mừng rỡ nói: "Ai ui, cái này phải chí ý thật kỹ."

Tôi hắng giọng: "Mụ biết phải đưa người tới đâu rồi chứ?"

"Dạ biết, đại vương đang ở quỷ thủy nhai."

Chúng tôi rời khỏi kỹ viện, dắt theo mấy ma nữ ăn mặc hở hang, bước đi lộ cả bờ mông uốn éo, tiến thẳng đến quỷ thủy nhai.

Bên ngoài có mấy quỷ hồn canh gác, chặn chúng tôi lại. Tôi bèn nói mình muốn xin gia nhập phản quân, có tìm mấy mỹ nữ đến cho anh em giải sầu. Đám phản quân này đều là đám ô hợp, vô kỷ luật, vô nguyên tắc, chỉ vài ma nữ cùng chút giấy tiền là liền có thể xưng huynh gọi đệ.

Đám quỷ hồn canh gác cầm tiền, rồi ngay lập tức đè mấy ma nữ xuống, trực tiếp hành sự lộ thiên, đâu đó văng vẳng tiếng thở dốc.

Hiên Viên Phi Phi mắng: "Đúng là một đám sắc quỷ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK