Lưu Cường đẩy đám người dạt ra, kéo tôi qua một bên: "Đám người nàu đều là loại thấy lợi quên nghĩa, cậu đừng để họ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, cãi nhau đánh nhau với họ chỉ khiến thể lực phân tán mà thôi."
Tôi gật đầu: "Cảm ơn ông nhắc nhở, suýt thì tôi đã dao động rồi."
Chợt Nghiêm Phi Băng ăn mặc sang trọng đi từ đằng trước lại, nói: "Sao, cảm giác bị nhiều người chỉ trích không tệ nhỉ. A...ngươi chính là chó săn cho âm tào."
"Hóa ra là ngươi đứng sau giở trò quỷ."
Nghiêm Phi Băng khinh thường nói: "Ta chỉ biểu lộ sự không bằng lòng với ngươi thôi, bọn chúng đều muốn nịnh nọt ta, đương nhiên sẽ làm vậy để lấy lòng. Còn muốn ta tự mình ra tay đối phó thì ngươi chưa đủ tư cách."
Nhìn cái thái độ tự cao tự đại của hắn, tôi tức giận nói: "Ngươi cứ làm như mình cao sang lắm, lúc ở quỷ vực chẳn phải cũng câu kết với ác ma, làm chuyện bắt gà trộm chó?"
Hắn trừng mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Tôi cười: "Khỏi phải tỏ ra hung dữ với ta, rất nhiều người đều biết việc ngươi làm. Ngươi dám làm nhưng lại không có gan nhận, làm việc giấu đầu lòi đuôi, chẳng có chút khí thê kiêu hùng nào
Một kẻ như vậy chắc chắn không thể làm nên đại sự, âm dương hội lần này sẽ là quỷ môn quan của ngươi."
Đây là lần trước Lạc Phong Tiếu nói với tôi, hắn đánh giá Nghiêm Phi Băng rất thấp, tôi chỉ rập khuôn nguyên thoại mà nhục mạ hắn.
Nghiêm Phi Băng tức run người: "Ngươi biết ta là ai không? Ta là Nghiêm thiếu gia, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, còn ngươi chỉ là thắng bán nhang, đến xách giày cho ta cũng chẳng xứng. Ta mà muốn giết ngươi, chỉ như bóp chết một con kiến, không hơn!"
"Ta sẽ chờ xem, tỉ thí biết ai cao thấp. Ta còn phải lấy lại pháp khí của Dao cô nương, bắt ngươi phải trả một cái giá cực nặng."
Hiên Viên Phi Phi đi tới: "Ai ui, thật là một chương trình hay, cuộc tỉ thí lần này sẽ rất thú vị đây." Rồi hắn vỗ vai Nghiêm Phi Băng: "Ngươi ăn trộm cái gì vậy? Thứ mà khiến Nghiêm thiếu gia bất chấp thân phận đi trộm chắc chắn quý giá, đưa ra cho ta mở mang tầm mắt xem nào."
Nghiêm Phi Băng bực tức mà hừ lạnh rồi quay người bỏ đi, hắn không để ý thấy ánh mắt đang có nén phẫn nộ của Hiên Viên Phi Phi. Dao cô nương là người trong lòng Phi Phi, hắn sao có thể không hận?
"Nghiêm Phi Băng có quan hệ rất tốt với Bạch Vân Tử, ta nghi bọn chúng sẽ giở trò quỷ. Chúng ta hãy liên thủ hạ hắn trước, sau đó thì phân nhất nhì sau."
"Đồng ý!"
Hai bàn tay đặt lên nhau, cả hai tươi cười hiểu ý.
Đã đến 8h, Bạch Vân Tử đứng ra nói một tràng những lời giới thiệu vô nghĩa, chủ yếu là khen chưởng môn Thanh Vân quán tài nghệ cao thâm, đã phong ấn được bát quỷ thôn. Lải nhải mãi, cuối cùng lão nói: "Cuộc tỉ thí diễn ra ở đây, ai bắt được quỷ có phẩm chất càng cao thì thứ hạng càng cao. Thời hạn là một ngày!"
Thiết Khuê cũng đứng lên nói một tràng, cũng đều là những lời khen ngợi về Huyền Dương thực cung của hắn.
"Những hồn ma lần này bắt được, đều thuộc sở hữu của các thí sinh. Mọi người chia nhau tự làm, chú ý an toàn, ban tổ chức sẽ không chịu trách nhiệm nếu xảy ra sự cố."
Hắn vừa chốt lại, tất cả liền như ong vỡ tổ mà tràn vào trong thôn.
Thôn Bát Quỷ âm khí rất nặng, sương mù dày đặc vây quanh, cho dù đang giữa ban ngày cũng đầy vẻ âm u, mặt trời không chiếu tới. Tôi vừa bước chân vào thì sương đã giăng kín, chẳng nhìn thấy ai cả.
Mở miệng gọi Lưu Cường mấy câu, không ai trả lời, xem ra lúc vào tất cả đã bị phân tán.
Trước mặt là một căn nhà tranh dột nát, con đường nhỏ lầy lội, chỗ nào cũng toát ra khí tức âm hàn. Tôi chớp mở thiên nhãn, lập tức nhìn thấy nhiều bóng xám đang phiêu đãng. Một bóng đen xuất hiện, chui vào căn nhà phía trước, tôi giật mình, tinh thần phấn chấn, là một hồng nhãn lệ quỷ!
Đi theo bóng đen tới sát căn nhà, một hồng nhãn lệ quỷ đeo lưỡi lê trên lưng, đi quanh phòng, miệng càu nhàu gì đó.
Thùng gạo ở góc nhà có hai lỗ nhỏ, một đôi mắt đang nhìn lén từ trong đó ra, hình như đang run rẩy sợ hãi. Đột nhiên lệ quỷ hô lên một tiếng, lật cái nắp thùng, phát hiện ra hai hồn ma khác đang trốn. Lệ quỷ hung ác cầm lưỡi lê đâm liên tục xuống, bên trong là một ma nữ đang ôm một đứa bé, đứa bé sợ hãi khóc thét lên.
"Hài tử, chạy mau." Ma nữ tuy sợ nhưng vẫn giơ tay túm lấy lưỡi lê của tên lệ quỷ, máu chảy dọc xuống thân, ngực cô ta bị đâm thủng mấy lỗ.
Đứa bé sợ đến nhũn người, chạy được mấy bước thì lại quay ngược về tìm mẹ.
"Dừng lại!" Tôi gọi, xông qua muốn giữ thằng bé lại. Nhưng nó lại chạy xuyên qua cơ thể tôi khiến tôi ngơ ngác. Quay đầu, trợn mắt nhìn lệ quỷ giết cả hai mẹ con ma nữ, sau đó cướp cái gì đó, đi ra ngoài.
Hiểu rồi, đây là chuyện xảy ra ngày trước, hai mẹ con kia đã chết từ lâu, hồn ma cũng không còn ở đây, đó chỉ là oán khí lưu lại, hiện ra cảnh tượng thương tâm.
Thôn này là do lũ giặc ngoại xâm phá hủy, tôi chạy ra quát: "Đứng lại!"
Lệ quỷ có chút mơ hồ, sát tính hắn nặng, oán khí sâu, lại bị phong ấn ở đây nên tinh thần bất định, còn tưởng tất cả vẫn là chuyện của năm xưa.
"*%#@&!" Hắn mấp máy môi, không hiểu là nói bằng ngôn ngữ gì, tôi chẳng thèm quan tâm, cầm chiếc pháp thước, bước tới.
Lệ quỷ hoảng sợ, vội vung lưỡi lê đâm tôi, tôi vung thước sắt, tay trái cầm một lá trấn quỷ phù, né người áp sát rồi dán lên trán, hắn đau đớn hét thảm.
Lệ quỷ chạy vụt ra ngoài, tôi túm lấy hắn từ phía sau, giơ cái chuông đồng lên, lắc đinh đinh đang đang, miệng niệm chú: "Ngũ tinh trấn thể, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, yêu tiêu tà ẩn, ngũ thiên ma quỷ, vong thân diệt hình, cấp cấp như lệnh!"
Đây là tróc quỷ chú trong cuốn Âm Hoa Kinh, kết hợp với chuông đồng, có thể bắt được ma quỷ.
Lệ quỷ rên lên một tiếng, toàn thân chợt toát ra một luồng hắc khí, đánh bật chiếc chuông của tôi rồi biến mất.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Hồng nhãn lệ quỷ của tôi sợ bị trách mắng, vội nói: "Đại nhân, tôi không biết, rõ ràng đã giữ chặt hắn mà, ai ngờ đột nhiên hắn lại biến mất."
Trong lòng nghi hoặc, tôi tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lại gặp một hồn ma khác. Lần này tôi không chần chờ mà trực tiếp lướt tới dán lá trấn quỷ phù lên trán nó, hồn ma cũng kêu thảm, sau đó đột ngột biến mất.
Tôi dùng thiên nhãn nhìn thì thấy, hồn ma biến thành hắc khí, rồi bị mặt đất hút hết, vậy làm sao mới bắt được quỷ? Mỗi lần bắt đều bị đất hút mất, liên tiếp hai ba con đều như vậy.
Chợt có một thanh niên chui ra từ căn nhà phía trước, vai hắn có con chim cắt, tay cầm cái chuông đồng toát ra đầy quỷ khí, hiển nhiên là đã thành công.
"Ha ha, ngươi chính là chó săn của âm tào, Lý Lâm hả. Hôm qua càn rỡ lắm mà, sao đến một con quỷ cũng không bắt được vậy?" Hắn cùng hội với đám người thù địch tôi, đương nhiên rất vui sướng khi thấy tôi gặp khó khăn.
Ta không tìm ngươi kiếm chuyện, ngươi lại tự đến chọc giận ta, nghĩ tính ta hiền lành à?
"Lên, chặt chân hắn cho ta!" Tôi hung ác, muốn đánh cho hắn một trận.
Hồng nhãn lệ quỷ cười nham hiểm, vụt biến mất. Thanh niên đột ngột né sang một bên, vừa vặn tránh được đòn tấn công của lệ quỷ. Thất thủ? Tôi kinh ngạc.
Hắn đắc ý nói: "Ba cái thủ đoạn hạ lưu cũng đem ra đối phó ta. Nói cho ngươi biết, ta nhìn rõ hành động của lệ quỷ này, đừng nghĩ ta cũng như tên nông dân kia, ta lợi hại hơn bọn chungd nhiều."
Tôi hỏi: "Ngươi bắt được quỷ, vậy ngươi biết bí mật của thôn này?"
"Bí mật? Ý ngươi nói là việc quỷ hồn bị đất hút mất? Đương nhiên ta biết." Hắn đắc ý miệt thị tôi: "Ngươi có muốn biết không? Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải mang phù chưa bệnh ra cho ta. Yêu cầu của ta không nhiều lắm, ba lá là đủ."
Tôi cười khẩy: "Đúng là tham lam, một lá ta cũng không cho. Ngươi có thể nhìn được hành động của lệ quỷ là do con chin cắt kia chứ gì?" Tôi sớm đã phát hiện đôi mắt con chim có màu vàng, rất linh động.
Quay sang hạ lệnh với hồng nhãn lệ quỷ: "Khỏi cần ẩn thân, cứ trực diện mà đánh, hắn không có bản lĩnh gì đâu."
Hồng nhãn lệ quỷ hơi do dự, nhưng vẫn nghe theo lệnh tôi. Lập tức tên thanh niên luống cuống, vung bùa lên chống đỡ, nhưng đều đánh vào khoảng không. Con chim thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, vội bay tới tấn công lệ quỷ.
Tôi ném một nắm tro hương vào mắt con chim khiến nó loạng choạng, túm lấy mà vứt sang một bên.
"Tha mạng, tha mạng, cầu xin anh tha cho tôi." Tên thanh niên lập tức quỳ xuống, hoảng sợ van xin.
"Nói, nếu ngươi nói dối nửa lời, ta sẽ biến ngươi thành quỷ!" Tôi hù dọa.
"Thực ra tối qua Sở Nhất Phi của Thanh Vân quán tìm bọn tôi, bảo chúng tôi đến kiếm chuyện với anh, bôi nhọ thanh danh. Đổi lại hắn nói cho chúng tôi biết, Bát Quỷ thôn là dưỡng quỷ địa đặc biết của Thanh Vân quán, ma quỷ chịu nguyền rủa sẽ không cách nào rời khỏi đất này. Hắn cho chúng tôi mỗi người một lá bùa, nói là chỉ cần dán lên, ma quỷ ở đây sẽ không thể chạy trốn."
Hắn đưa cái chuông cho tôi nhìn, quả thật trên đó có dán một lá bùa. Đưa tay gỡ lá bùa xuống, một con quỷ mắt đen toát ra, bị mặt đất hút xuống.
"Cút, đừng để ta gặp lại." Tôi xua tay, tên thanh niên bỏ chạy mất dạng.
Có lá bùa trong tay, tôi tự tin chọn một căn nhà lớn, đi vào. Dưới cửa sổ có một bóng đen ngồi, là nữ giới, đang chải đầu, miệng ngâm nga khúc hát gì đó.
"Cô đã chết rồi, không nên vương vấn nơi này nữa."
Ma nữ buồn bã nói: "Tôi cũng đâu muốn vậy, cả nhà chẳng còn ai, bản thân cũng chết, nhưng bị người ta bắt đến đây, muốn đi cũng không được."
"Cô không phải người ở đây?"
"Tôi cũng là người hiện đại như anh thôi, một tên đạo sĩ đã giết rồi bắt hồn tôi đến nơi này."
Tôi cả kinh, đám đạo sĩ Thanh Vân quán này lại ác độc đến thế? Xem ta thôn Bát Quỷ này không đơn giản.
Thương cảm cho ma nữ, tôi nói: "Tôi có lá bùa, có thể mang cô ra khỏi đây."
Ma nữ suy nghĩ rồi lắc đầu: "Tôi bị người tu đạo hại chết, tôi không tin anh đâu. Ít nhất thì ở đây tôi còn có chút tự do, chứ nếu anh lại bắt tôi làm quỷ nô thì coi như xong."
Nói thêm mấy câu cô ta vẫn không tin, tôi đành dặn: "Vậy cô cẩn thận, có rất nhiều người tu đạo đã vào thôn, tốt nhất là nên trốn đi."
Ma nữ lại nói: "Anh thật kỳ lạ, vừa rồi có mấy kẻ tu đạo vào đây, không nói năng gì liền muốn bắt tôi. Vậy mà anh lại khuyên tôi bảo vệ bản thân, đúng là khó hiểu."
"Người tu đạo cũng có người này người kia, ma quỷ cũng phân thiện ác, tôi không phải thứ não tàn như cô nghĩ đâu."
Ma nữ ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh rất kỳ lạ, nhưng lại khá thú vị. Tôi cho anh biết, trong thôn có mấy hồn ma rất lợi hại, bọn chúng đều treo đai lưng đỏ bên ngoài nhà, anh không nên vào đó, sẽ bị giết chết đấy."