Cô gái đứng ngoài cổng ngó vào, thấy bên trong là một thanh niên tuấn tú thì lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Chỉ là cô ấy trông khá khổ sở, một bên má bị bỏng trơ lại con ngươi, trông như quỷ dạ xoa.
Cô ta nhẹ nhàng nói: "Tình ca ca đừng gấp, muội muội đạp trăng đến tìm anh đây."
Hiên Viên Phi Phi quay đầu nhìn, suýt nữa thì nôn ọe, hắn vội nói: "Tình muội muội của tôi là thiếu nữ thanh tú, mắt to mày nhỏ, đôi môi xinh xắn cơ. Cô đi mau, đi mau đi!"
Bị hắn đuổi, cô gái đau lòng rời đi, Phi Phi đưa tay lên ôm ngực, ánh mắt đượm buồn, ngâm: "A, nguyệt lượng, thiền quyên, làm sao cứ để ta phải nhìn vẻ đẹp của người, lòng ta a...vì người mà kích động."
Miệng ngâm thơ, mắt hắn thì liếc ra ngoài cửa, lén dò xét động tĩnh của ma nữ vừa rồi. Ma nữ nghe Phi Phi nói thì vừa đi vừa ngoái đầu, ánh mắt đầy tình ý nồng nàn, lưu luyến không rời. Tôi nhìn theo cô ta, ma nữ đi đến rìa một rặng hòe, đào từ dưới gốc cây lên một cái xác nữ nhân.
Móng tay cô ta nhọn hoắt, bắt đầu lột da cái xác, tôi lợm giọng, cái xác bị lột hết da, chỉ còn là một khối thi thể đầy máu. Ma nữ cầm bộ da rướm máu, nhảy nhót, trông có vẻ rất cao hứng. Cô ta khoác bộ da lên người, từ từ biến thành một cô gái mắt to, lông mày lá liễu, hai má phớt hồng, gương mặt mười phần xinh đẹp.
Xong xuôi, ma nữ quay lại trước cửa nhà Phi Phi, cất tiếng gọi: "Tình ca ca, anh đang đợi em à?"
Hiên Viên Phi Phi vui mừng ra mặt, kêu lên: "A...hảo muội muội của ta, cuối cùng em cũng đến. Em có thể cảm nhận được lòng ta, nhìn đóa hoa tươi của em kìa, bang bang bang, như muốn nổ tung."
Ma nữ cúi đầu: "Đồ xấu xa, người ta xấu hổ mà!"
Hiên Viên Phi Phi bĩu môi, mặt thoáng hiện một tia ghét bỏ, nhưng ngay lập tức lại khôi phục tươi cười: "Mau vào đây, anh đợi em lâu rồi." Hắn kéo ma nữ đi vào sân, hướng về căn nhà.
Ma nữ vẫn cảnh giác, đứng khựng lại ngoài cửa chứ không vào phòng.
"A...muội muội, tim anh đau quá, lẽ nào em không thích anh sao? Có ánh trăng trên trời làm chứng, tình cảm anh dành cho em như trăng sáng soi rọi mặt đất, vĩnh viễn không thay đổi."
Giọng điệu của một thi nhân cấp ba, nhưng ma nữ vẫn bị dính đòn, ánh mắt trở nên lúng liếng, đến mức như sắp chảy nước: "Có thật thế không?"
"Thật chứ, thật hơn cả vàng nữa!"
Thấy ma nữ vẫn hơi đắn đo, hắn hạ quyết tâm, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô ta: "Tấm lòng của anh đối với em, em còn không rõ ư?"
Ma nữ cảm động sụt sùi.
Tôi cố nhịn cười, có thể nhìn ra được nhất định lúc còn sống, ma nữ là một người có tâm hồn nghệ sĩ, còn rất yêu thích ánh trăng, cho nên mới bị tiểu tử Phi Phi này dụ dỗ. Xem ra, cô ấy không chỉ thiếu suy nghĩ, mà còn thiếu tình cảm nữa.
Phi Phi ôm lấy ma nữ, gương mặt đầy vẻ nhu tình, ung dung nói: "Muội muội, em ở đâu, anh muốn đi tìm em, trái tim anh đã bay theo em mất rồi."
Sự do dự của ma nữ đã bị lời nói đường mật của Phi Phi đánh tan, cô ta đáp: "Tình ca ca, anh muốn tìm em à? Em ở rặng hòe đằng sau kia, gốc cây thứ ba chính là nhà em."
"À!" Ánh mắt Phi Phi thoáng lộ vẻ nham hiểm, dùng sức đẩy ma nữ ra, vung tay dán ngay một lá hoàng phù vào trán cô ấy. Miệng hắn niệm chú, lá hoàng phù bùng cháy.
Bị tấn công bất ngờ, ma nữ hét lên, toàn thân biến thành một luồng khí đen, bay ra bên ngoài căn phòng. Nhưng cánh cửa đã tự động đóng lại, bùa chú bằng chu sa phát ra ánh sáng đỏ, ngăn chặn ma nữ. Ma nữ bị hất ngã xuống đất, gương mặt cháy xém hiện nguyên hình, tôi nhìn mà thương cảm.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Phi Phi: "Hóa ra ngươi cũng như những gã đàn ông bội bạc kia, đều chỉ thèm muốn dung mạo của ta. Đàn ông là lũ xấu xa, ta phải ăn thịt ngươi!"
Hiên Viên Phi Phi đầy vẻ chính khí, quát: "Đồ Mi, sau khi chết, đáng lẽ ngươi nên đi đầu thai mới phải. Vậy mà lại đi ăn cắp thi thể phụ nữ, lột da làm họa bì (mặt nạ trong Liêu Trai Chí Dị), tội ác tày trời. Hôm nay Hiên Viên Phi Phi ta phải thế thiên hành đạo, trừ mối tai họa nhà ngươi!"
Đầu tóc rối bù, ma nữ hét lên điên cuồng, hai tròng mắt đột nhiên biến thành màu xanh. Thật đáng sợ, lại là lệ quỷ cấp cao, tôi tặc lưỡi, có vẻ Phi Phi cũng khá căng thẳng, lui về phía sau mấy bước.
Ma nữ xông tới, vừa đến gần xà nhà thì một luồng ánh sáng xanh ập xuống khiến cô ta bất động. Hiên Viên Phi Phi đắc ý cười lớn: "Ha ha, nhìn định quỷ phù của ta kìa. Sao thế, không cử động được à?" Nói đoạn hắn lấy một cái chuông nhỏ ra, muốn hút ma nữ vào trong đó.
Suôn sẻ như vậy ư?
Quỷ khí bốc lên ngùn ngụt, ma nữ gào lên, hắc khí ập tới khiến Phi Phi loạng choạng. Làn da trên người cô ta bong tróc, từ từ rụng xuống, cuối cùng còn trơ lại một thân hình như quỷ dạ xoa, lao vút tới.
Mười móng tay sắc nhọn nhắm thẳng đầu Hiên Viên Phi Phi mà chụp, hắn hoảng sợ, vội chạy vào sâu trong nhà, tiếng đánh nhau lập tức vang dội. Chẳng bao lâu sau, một bóng người chật vật chạy ra, chính là Phi Phi, hắn mở cửa lao ra bên ngoài.
Ma nữ hừng hực sát khí đuổi theo, miệng ngoác ra cười quái dị, vờn hắn như mèo vờn chuột. Tiểu tử này bất cẩn quá rồi, lệ quỷ mắt đỏ đã khó đối phó, huống hồ là lệ quỷ mắt xanh. Cạm bẫy mà hắn bố trí vẫn lộ ra sơ hở, chỉ e sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Hiên Viên Phi Phi hoảng loạn, hắn cũng chỉ tầm trạc tuổi tôi, vẫn là một thiếu gia được nuông chiều, nên có chút không biết phải làm sao. Cũng may, trên người hắn có bảo bối gì đó thì phải, mỗi lần ma nữ chạm vào thì đều có ánh sáng xanh toát ra ngăn cản.
Có điều, ánh sáng xanh cũng dần trở nên suy yếu, áng chừng không chống đỡ được mấy lần nữa. Phi Phi chạy tới trước linh trạch, có vẻ như muốn cầu cứu, nhưng lại không lên tiếng mà tiếp tục chạy về phía khác.
"Này! Ngươi là người thật ư?" Hắn không phải người xấu, rất có thể là người quen của Dao cô nương, tôi không muốn trơ mắt đứng nhìn.
"Quan tâm cái rắm gì, tiểu gia ta đến bắt ma, ngươi tránh xa ta ra, đừng có làm vướng chân tay."
Hắn không biết nãy giờ đã bị tôi chứng kiến hết, vẫn ra vẻ hùng dũng, tôi lấy thanh kiếm mà Dao cô nương để lại, ném ra ngoài cho hắn.
Bắt được thanh kiếm, Phi Phi kêu lên: "Đồng hồ lô kiếm? Ngươi cho ta mượn thật ư?"
"Đừng nói nhảm, ma nữ đuổi tới rồi kìa!"
Phi Phi không chạy nữa, hắn đứng vững lại, kiếm giơ trước ngực, miệng niệm chú.
"Thái thượng lão quân giáo ngã lai sát quỷ, thượng hô ngọc nữ, thâu nhiếp bất tường. Tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh. Tiên có hoàng thần, thần sư sát phạt, bất tị hào cường, tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Há thần bất phục, há quỷ cảm đương? Cấp cấp như lệnh!"
Ma nữ xông tới, quỷ khí âm hàn khiến nhiệt độ xung quanh giảm thấp, cô ta thè cái lưỡi đỏ lòm, vung tay muốn bóp chết Phi Phi.
Đột nhiên Phi Phi hét lớn một tiếng, giơ cao thanh kiếm rồi chém thẳng xuống.
Keng!
Ma nữ bị đồng hồ lô kiếm chém trúng, toàn thân lập tức bốc cháy, gào thét đau đớn. Đó có phải là một câu chú ngữ trừ tà không? Ai nghĩ được thanh kiếm kết bằng tiền xu lại có uy lực lớn đếm thế.
Hiên Viên Phi Phi thở hổn hển, tay lấy chiếc chuông đồng ra, lắc lên đinh đinh đang đang, ma nữ biến thành một làn khói đen, bị cái chuông hút vào.
Hắn ái ngại quay sang nhìn tôi, nói: "Dù ngươi không giúp thì ta cũng bắt được ma nữ này, cho nên đừng mong ta nói lời cảm ơn."
"Cầm lấy!" Hắn ném thanh kiếm lại cho tôi: "Thanh kiếm này là bảo bối, rất hữu hiệu đối phó với ma quỷ. Ngươi bảo quản nó cho tốt, đừng để người ngoài nhìn thấy lại nổi lòng tham."
"Ngươi bắt ma nữ này làm gì?"
"Cái xác mà nó ăn trộm có nguồn gốc khá đặc biệt, người nhà của cô ấy nhờ ta tìm về, cho nên ban nãy mới hỏi nó giấu ở đâu. À phải rồi, ban nãy ngươi có nghe thấy gì không?"
Tôi nháy mắt tinh nghịch: "À, chỉ nghe một đại thi hào ngâm thơ thôi. Mà này, môi của ma nữ có vị gì vậy, cảm giác khi hôn lên đó thế nào?"
"A..a...aaaa ta phải giết ngươi!" Hắn hét lên, hai tay ôm mặt, chạy mà không quay đầu lại.
Tôi quay vào phòng, lại tiếp tục niệm chú ngữ. Không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt có mùi thức ăn thơm lừng bay vào.
Tôi ghé sát vào khe cửa nhìn, là gã bán nón lá quay lại, hắn bê một cái bát đen sì, bên trong đựng đầy canh thịt màu đen, tay vừa quạt miệng vừa nói: "Ngươi đói chưa đói chưa? Đói rồi thì ra ăn đi, ta đảm bảo bảo không đụng vào ngươi!"
Gã đầu bếp béo lại mở quán rồi à? Chuyện này là sao, lúc đầu mình đâu ngửi thấy mùi gì, giờ biết rõ đó là thịt người, nấu từ xác thối rữa, vậy mà lại chảy nước miếng?
"Ra đây đi, ra ăn thịt đi, ta không làm gì ngươi đâu, thật đấy!"
Lấy oán trả ơn, có quỷ mới tin ngươi. Tôi nhặt viên đá trong sân, nhắm thẳng đầu gã mà ném. Bốp, gã bán nón giật mình, cái bát trên tay đã vỡ tan.
Hắn ngẩng đầu lên trông thấy tôi, tức mình giậm chân: "Được lắm, còn dám bỡn cợt ta. Hừ, đừng tưởng cứ trốn trong nhà là yên chuyện, không có nón lá của ta, ngươi cũng biến thành ma sớm thôi."
Mấy miếng thịt trong bát rơi vãi ra đất, một con chó chạy tới ăn nhóp nhép. Gã bán nón có vẻ rất sợ con chó, quay đầu bỏ chạy mất hút. Nhìn con chó ăn thịt mà tôi nuốt nước bọt ừng ực, lẽ nào bát canh ấy ngon thật ư?
Đột nhiên con chó ngẩng đầu, tru lên, từ phía xa một con thỏ nhảy tới, nó nhìn đống thịt một cách thèm thuồng. Con thỏ rất to, nó to ngang con chó hoang, tròng mắt xanh lét, nét mặt hung dữ, hằm hè.
Con chó xồ tới cắn xé, nhưng con thỏ rất nhanh nhẹn, nhảy tới nhảy lui, không thể chạm được một cọng lông của nó. Tiếp đến, nó há miệng rít lên, rất nhanh đã có bảy tám con thỏ khác xuất hiện, bắt đầu vây đánh con chó.
Mặc dù dữ tợn, con chó cũng không thể đánh lại số đông, đành vứt bỏ miếng thịt mà bỏ chạy. Con thỏ đầu đàn ngậm miếng thịt lên, hình như đó là một mảnh gan người, ăn ngấu nghiến.
Cảnh tượng thật quá quỷ dị, coi như chuyến đi này mở mang đầu óc, ma nữ họa bì, rồi lại còn cho hoang đánh nhau với thỏ, đơn giản là kỳ quái.
Con thỏ đầu đàn ăn xong, nhưng nó không bỏ đi mà nhảy tới trước cửa nhà bên cạnh, ánh mắt toát lên vẻ hung ác. Nó rít lên một tiếng, lập tức có hai con thỏ khác nhảy tới trước mặt, chỉ thấy con đầu đàn giơ chân lên, móng vuốt sắc nhọn cắt đứt đầu hai con thỏ kia, mâu đen phun ra đầy đất...