Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Meooo!" Một con mèo đen nhảy ra từ trong quan tài, chạy về phía khu rừng, tôi giật mình ôm ngực hoảng hốt, cứ tưởng cương thi chứ.

"Còn muốn chạy?" Lạc Phong Tiếu vớ lấy một khúc cây, ghim chặt cái đuôi con mèo xuống đất. Hắc miêu kêu gào, ánh mắt oán độc, đột nhiên quay đầu tự cắn đứt đuôi mình, bỏ chạy.

"Hảo súc sinh, cũng quyết đoán đấy."

"Nhớ ra rồi, đêm hôm đó mò vào nhà trưởng thôn, tôi đã gặp con mèo này."

"Không cần gấp, nó chạy không thoát đâu." Lạc Phong Tiếu lấy ra một tờ giấy vàng, gấp hình chim hạc rồi thổi, con chim như vật sống, từ từ bay đi.

Chúng tôi đi theo con hạc giấy vào trong rừng, phía trước mặt xuất hiện mấy xác chết. Vừa mấy hôm trước xảy ra chuyện, các thôn dân mới hoàn hồn, cơ thể vẫn còn yếu, Lạc Phong Tiếu bảo họ đừng vào rừng làm việc, chịu khó phơi nắng, ăn tiết gà với đậu nành cùng những đồ bồi bổ. Bởi vậy không ai biết mấy xác chết này nằm ở đây từ bao giờ.

Ông cụ Mã Hiên kêu lên: "Là trưởng thôn! Toàn bộ nhà ông ấy đều chết hết."

Sau khi Tề Hoành bỏ trốn, nhà trưởng thôn cũng chạy, không ngờ toàn bộ lại chết ở đây. Gương mặt của những cái xác rất hoảng sợ, cơ thể thì teo tóp, cổ họng có vết thương hở, hình như bị thứ gì đó hút hết máu. Ông cụ Mã Hiên căng thẳng nói: "Có phải họ gặp phải hoàng bì tử không? Sao lại chết hết thế này?"

Hoàng bì tử chính là con chồn, thi thoảng cũng lẻn vào trong nhà dân, chúng chỉ thích cắn cổ họng hút máu chứ không ăn thịt gà, nên thôn dân rất ghét.

Lạc Phong Tiếu nhìn tôi, hất hàm. Tôi đành miễn cưỡng kiểm tra mấy cái xác: "Bị ma quỷ giết, âm khí vẫn chưa tan, đến linh hồn cũng không được siêu thoát, phải thù hận cỡ nào?"

Hạc giấy vẫn bay về phía trước, sau đó rơi xuống một khoảng đất, phía sau có mấy nấm mộ. Tôi nói: "Chính là chỗ này, lần trước tôi bị ma nữ đẩy xuống quỷ vực!"

Lạc Phong Tiếu nói: "Hôm nay có thù báo thù, có oán báo oán. Hừ, ai bảo bó dám chọc tới người không nên chọc." Hắn bảo thôn dân mang mấy con chó đen lại đây, rồi lùa chúng vào trong căn nhà.

Gâu gâu gâu, mấy con chó đen rất hung dữ, nhưng vừa lao tới cửa thì bị hàng loạt sợi tơ trắng rủ xuống, thắt cổ. Phụt phụt, đầu chó bị cắt đứt, máu văng tung tóe.

"Hóa ra là nuôi đám này." Lạc Phong Tiếu bước tới, túm lấy sợi tơ, dùng sức giật. Lạch cạch, mái nhà rung chuyển, bụi bặm rơi đầy, hình như có thứ gì đó đang giằng co với hắn. Lạc Phong Tiếu nắm chặt sợi tơ không buông, miệng quát: "Mau xông vào, lôi nó ra đây!" Hắn đưa tôi một lá bùa: "Đây là phá sát phù."

Tôi vội xông vài nhà, bên trong có một cái tủ gỗ kiểu cổ, chứa một pho tượng ác quỷ. Hóa ra ngọn nguồn của sự hỗn loạn là đây, trên tủ cắm một ngọn nến trắng, ngọn lửa xanh lè, quỷ khí trầm trầm.

Đột nhiên có hai sợi tơ từ mái nhà vọt xuống, hướng về phía cổ tôi. Vội nhảy sang một bên né tránh thì phát hiện, trên trền nhà là thứ gì đó đầy lông, nhiều chân, với mấy con mắt trên người phát sáng.

Chớp chớp mắt mở thiên nhãn, cuối cùng cùng nhìn rõ, nó là một con nhện đen, to cỡ cái chậu lớn, âm khí trầm trầm, lại là ký quỷ thuật sao?

"Đừng có đứng ngây ra đó, mau đập vỡ bức tượng ác quỷ, lôi nó ra đây." Lạc Phong Tiếu nói vọng vào.

Tôi nhảy qua, co chân đạp xuống, đồ cúng và hương hoa đổ lỏng chỏng, cầm bát máu chó đen hắt vào bức tượng. Xèo xèo, máu bốc lên khói trắng như a xít, bức tượng biến thành vẻ hung ác, từ đâu còn lờ mờ vang tiếng gào thét.

"Ngươi từ đâu đến, dám làm thương tổn phân thân của bản vương, ta nhất định phải..." chưa nghe dứt câu, tôi lấy phá sát phù ra, dán vào bức tượng, lập tức nó vỡ thành mấy mảnh.

Phần đế dưới chân pho tượng sụp xuống, tạo thành một cái lỗ, tôi thò tay vào lấy được một cuốn sách cùng một viên đá, từng vết nứt đỏ như tơ máu lan dọc lên trên.

Rầm, mái nhà không chịu nổi, bắt đầu sụp, tôi vội co chận chạy ra ngoài. Quỷ nhện cũng rơi xuống, đúng lúc rơi vào lưng tôi, nó há hàm răng nhọn lởm chởm, nhắm vào cổ tôi mà cắn. Vội lấy nắm tàn nhang trong túi ném ngược lên trên.

Túi tàn nhang được trộn cùng dược vật đặc chế, con nhện dính phải thì như say rượu, hành động trở nên loạng choạng.

Một bóng người xông vào, vung kiếm gỗ đào, đâm thủng đầu con nhện quỷ. Lực đâm cực mạnh, hất văng con nhện ra sau rồi kéo tôi chạy.

Cả hai vừa ra được khỏi nhà thì toàn bộ phần mái đổ sập xuống, chỉ chậm một bước thôi là bị chôn sống trong đống đổ nát rồi.

Giờ đang lúc nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang, con quỷ nhện ra ngoài ánh sáng thì rít lên đau đớn, toàn thân xèo xèo khói đen. Thế rồi cơ thể nó dần tiêu tán, chỉ một lát đã hoàn toàn hồn phi phách lạc.

Mấy thôn dân sợ đến trắng mặt, rụt rè hỏi: "Lạc tiên sinh, kết thúc rồi ư?"

Lạc Phong Tiếu nhìn vị trí con hạc giấy đáp xuống, nói: "Con một bước cuối cùng nữa, phải giải quyết tên đầu sỏ."

Hắn bảo thôn dân mang xà beng đến, dùng chu sa vẽ phù chú, tìm mấy thanh niên cường tráng đào phần đầu nấm mộ, chọc vào.

Vừa cắm xà beng vào thì bên trong vang lên tiếng gầm của dã thú, máu đen chảy dọc ra khiến ai nấy sợ hãi vội vã nhảy sang một bên.

Chiếc xà beng được xoáy một vòng, phần bên ngoài ngôi mộ đổ sụp, ba thân ảnh từ bên trong leo ra, xông về phía chúng tôi. Giờ đang giữa ban ngày ban mặt, dương khí cực thịnh, nào phải thời gian cho đám ma quỷ càn quấy? Toàn thân chúng lập tức bốc khói, chúng hung hãn như thế thực chất chỉ là muốn mở đường máu mà thôi.

Tôi dùng tàn nhang tiêu diệt một con, hai con còn lại bị Lạc Phong Tiếu xử lý.

Sau đó hắn bảo thôn dân đào ngôi mộ to nhất lên, bên trong lộ ra một thi thể nữ, nằm cạnh là xác một con mèo đen. Thi thể nữ này đã chết nhiều năm, nhưng gương mặt vẫn còn nguyên vẹn, chính là ma nữ đã đẩy tôi xuống quỷ vực.

Mã Hiên la lên: "Tôi biết bà ta, đây chẳng phải là Vương Tri Xuân ư? Vốn là bà cô nhà trưởng thôn, lúc còn nhỏ tôi từng nhìn thấy bà ấy, bà ấy là hoa khôi của thôn. Nhưng chết bao nhiêu năm rồi, sao thi thể không hề thối rữa?"

Lạc Phong Khiếu hất hàm: "Em trai ngoan, tìm xem trong miệng thi thể có ngậm thứ gì thì lấy ra đây."

Tôi do dự, cạy miệng một xác chết là chuyện rất ghê tởm. Lạc Phong Tiếu đá một cái vào mông làm tôi suýt thì mặt chạm mặt với cái xác, đành cắn răng bóp miệng nó, lấy ra một viên ngọc châu.

Viên ngọc không còn, lập tức cái xác thối rữa nhanh chóng, mùi hôi thối xộc lên khiến tôi như muốn ngất. Con mèo đen đã chết cứng ngắc đột nhiên bật dậy, nhảy vọt về phía rừng sâu.

"Con mèo đã chết rồi cơ mà, sao lại có thể chạy được?"

"Quay về rồi nói."

Lạc Phong Tiếu bảo thôn dân tưới xăng lên các thi thể hỏa thiêu, cắm những cái cọc đánh dấu quanh khu mộ, cắt cử thôn dân trông coi, qua được một năm rưỡi sẽ không có chuyện gì.

Về đến nhà ông cụ, tôi không nhịn được mà hỏi: "Chuyện là như thế nào?"

"Anh đây bận bịu cả ngày, không biết rót cho anh chén trà uống cho ngọt giọng à?"

Tôi vội rót cho hắn cốc nước, Lạc Phong Tiếu còn phàn nàn rằng không phải là trà, làm tôi tức đến trợn mắt.

"Lần trước bảo cậu đi bắt con gà trống về, tiểu tử cậu quá bất cẩn nên bị ma nữ lừa. Ma nữ này cũng có chút bản lĩnh, ta không lưu ý mà để nó xổng mất."

"Huyện thành rộng như thế, sao Tề Hoành lại chạy đến đây? Nhà nào trong thôn lại cũng thờ một tượng ác quỷ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Ta điều tra thì phát hiện ra, nhà trưởng thôn có vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Nhà trưởng thôn này họ Vương, tổ tiên am hiểu thuật pháp, xuất thân từ phái Âm Quỷ. Môn phái này thờ quỷ vương, họ tu luyện ký quỷ thuật. Không biết Tề Hoành có mối liên hệ gì với họ, mà lấy nhà họ làm nơi ẩn náu."

"Thi thể nữ ở dưới mộ phần, bình thường dùng ký quỷ thuật bám vào con mèo đen để ra ngoài hành động. Sau khi cái xác bị hủy, cũng chỉ có thể nhập vào xác mèo mà chạy trốn."

"Ả có quay về báo thù không?"

"Nó bị dính phù chú của ta, xác cũng không còn, cả đời sống trong lốt mèo, cậu không đi tìm nó, nó còn cám ơn là đằng khác.

Lúc này tôi mới thả lỏng toàn thân, có chút thắc mắc: "Nếu họ biết thuật pháp, sao lại chui vào cái thôn xa xôi này sinh sống?"

Lạc Phong Tiếu có vẻ không muốn nói, bị tôi thúc giục, hắn mới kể: "60 năm trước, môn phái Long Trung hưng thịnh, đào tạo ra được một nhân vật xuất chúng, áp đảo các môn phái khác nên được phong làm thủ lĩnh đạo môn. Hắn đặt ra một quy củ, những môn phái luyện thi và cản quỷ đều bị chèn ép, từ đó phái Âm Quỷ lụi bại, trốn đến đây."

Tôi vỗ tay: "Người chết nhập thổ vi an, lợi dụng thi thể hay điều khiển quỷ hồn đều không phải chính đạo, người này làm vậy có gì sai?"

Rầm! Lạc Phong Tiếu tức giận vỗ mạnh tay xuống bàn, quát: "Cậy thì biết cái gì? Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, có ngày thì phải có đêm, có sống thì phải có chết. Sống cũng vậy, chết cũng vậy, luyện thi hay cản quỷ cũng là một cách tu đạo của tiền bối để tìm ra phương pháp trường sinh. Cậu thì hiểu gì về chính đạo?"

Tôi bị quát giật cả mình, Lạc Phong Tiếu trước giờ luôn thong dong bình ổn, vậy mà đột nhiên lại nổi nóng. Chợt ý thức được mình thất thố, hắn xua tay: "Ta không nên nổi nóng với cậu, xin lỗi, sau này đừng nhắc đến chuyện ấy nữa."

Tôi gật đầu, có lẽ việc này đụng chạm đến tâm sự riêng của hắn.

"Có phải môn phái của anh cũng bị chèn ép dẫn đến lụi bại không?"

Lạc Phong Tiếu liếc mắt lườm tôi: "Cậu cứ đi theo ta, e rằng cũng sẽ bị đám đạo môn 'chính phái' ruồng bỏ. Kết thúc chuyện này, nếu cậu muốn rời đi, ta sẽ không cản."

Tôi toét miệng cười: "Tiểu tử nhà anh tính tình cũng thật thất thường, chỉ nói có một câu đã nổi giận. Đùa vậy thôi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đâu phải kẻ vô tình vô nghĩa. Lên núi đao hay xuống biển lửa, chỉ cần anh nói một câu là tôi theo."

Lạc Phong Tiếu chế giễu: "Cậu cứ lo luyện tập thuật pháp cho tốt, tăng cường bản lĩnh đi, đừng để ta suốt ngày phải chạy đông chạy tây chùi đít cho cậu, đã là giúp đỡ ta rất nhiều rồi."

Tôi cảm thấy xấu hổ, ấp úng không nói nên lời. Lạc Phong Tiếu ném cuốn sách cho tôi: "Đây là cuốn tinh hoa đúc kết của Âm Quỷ phái, rất nhiều thuật pháp được ghi lại trong đó, cậu học đi. Riêng ký quỷ thuật quá âm tà, lại chẳng có bao nhiêu uy lực, đừng luyện. Chờ cậu có căn cơ rồi, ta sẽ dạy cậu những thứ lợi hại hơn."

Tôi gật đầu, sau này có nhiều chuyện xảy ra, không có một tuyệt kỹ nào giắt lưng, có khi chết thế nào cũng chẳng biết.

"Phải rồi, nếu sau này có ai hỏi, cậu cứ nhận là truyền nhân của Âm Quỷ phái. Viên ngọc ban nãy lấy ra từ miệng cái xác đủ để chứng minh thân phận của cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK