Thực chất đó là tín hiệu mà tôi với Nguyên thánh quân đã thống nhất từ trước, ông ấy phát động từ dưới âm miếu, tạm thời phong tỏa ngôi miếu lại.
Tôi trèo tường vào sân sau, cỏ hoang mọc đầy, có vẻ đã bị hoang phế lâu rồi. Mấy căn phòng dột nát không được tu sửa, căn cuối cùng có bóng người lắc lư. Đợi một lát không thấy động tĩnh gì, tôi đẩy cửa.
Bên trong phòng có một người bị treo cổ bằng dây thừng nối với xà nhà. Chính là người coi miếu mà lần trước tôi đã gặp, sắc mặt tức giận, có vẻ không phải là tự sát. Trên bàn còn có bát đũa và nồi cơm, chắc hẳn đang ngồi ăn thì bị ai đó thò dây từ trên nóc nhà xuống, sát hại.
Đang tìm kiếm thì chợt có giọng nói khàn khàn cất lên: "Cậu đang tìm cái gì đấy?"
Giật mình nhảy dựng, tôi nhìn quanh, nhưng trong phòng làm gì có ai. Lẽ nào là ảo giác, tôi vỗ ngực mấy cái rồi lại tiếp tục tìm.
"Cậu đang tìm gì ở đây vậy?"
Lần này thì không thể nghe nhầm được, tôi sợ hãi, chính là người coi miếu bị treo cổ kia nói. Cơ thể ông ta lắc lư, cái lưỡi thè ra dài thòng, cổ họng bị xiết chặt nên giọng nói khó nghe, pha lẫn chút quỷ dị.
"Ông chưa chết à?"
"Tôi chết rồi, nhưng hồn phách không thoát ra được, không cách nào đi báo tin. Cậu mau ra khỏi đây đi, nếu bị phát hiện cậu cũng sẽ chết. Cậu có thể đến khe núi sau miếu không, ở đó có một ngôi mộ, đốt tờ giấy báo lại sự việc ở đây. Nhớ phải cẩn thận."
Tôi thấy thương cảm, ông lão coi miếu này cũng là người thật thà, chết rồi vẫn không quên báo tin cho Nguyên thánh quân.
"Ông yên tâm, Nguyên thánh quân đã biết rồi, chính ngài cử tôi đến đây. Có nhận ra lá bùa này không, ngài ban cho tôi đấy."
Ông lão coi miếu có vẻ khá hơn: "Vậy thì tốt rồi. Cậu cạy viên gạch thứ ba kê ở đầu giường, sẽ thấy thứ cậu muốn tìm."
Tôi đến cạnh giường, quả nhiên có một viên gạch lỏng lẻo, bỏ viên gạch xuống thì lấy ra được một lá bùa dài chừng hai ngón tay. Những bùa chú bình thường đều dùng giấy vàng, nhưng lá bùa này lại khắc trên đá.
"Ha ha! Không ngờ thứ ta tìm kiếm bao lâu nay, lại giấu ngay dưới mi mắt!"
Cửa phòng bị đạp tung, Vương Hiển dương dương đắc ý đi vào: "Giao nó cho ta!"
"Sao lão vào được đây?" Lẽ nào trận pháp của Nguyên thánh quân cũng không trói được lão?
"Hừ, ngươi tưởng trận pháp của miếu có thể vây khốn ta ư? Ta đã có chuẩn bị từ trước rồi." Tay lão cầm một thanh kiếm màu đỏ sẫm, với những chú ngữ màu tím trên thân.
"Đây là Nguyên Dung kiếm, được ta thỉnh từ Dương Thực cung, bất kể trận pháp của ngươi có lợi hại đến đâu cũng không thể kháng cự lại liếm này. Ta khuyên ngươi nên giao ngọc hư pháp phù cho ta, khỏi cho bị ta chém đầu."
Ông lão coi miếu la lên: "Đừng sợ, hắn dọa cậu đấy, Nguyên Dung kiếm chỉ có tác dụng phá trận, không có uy lực đối với người sống đâu."
Vương Hiển gằn giọng: "Lão già khốn, sống đã không phải đối thủ của ta, chết rồi vẫn còn dám phá chuyện của ta!"
"Chạy mau!" Ông lão hét lên, thi thể từ trên không nhảy xuống, cứng nhắc nhảy về phía Vương Hiển, ôm chặt lấy lão.
Tôi vội đạp tung cửa sổ, nhảy ra ngoài chạy thẳng về hướng khe núi. Có được ngọc hư pháp phù, chỉ cần tôi chôn nó xuống mộ phần, Nguyên thánh quân sẽ có thể hiển linh, ra tay thu thập lão đạo sĩ thối.
Trong phòng vang lên tiếng hét, ông lão coi miếu không giữ được, Vương Hiển đã nhanh như chớp đuổi theo tôi: "Ngươi chạy không thoát đâu, giao pháp phù ra đây!"
Lão dán một lá bùa vào đùi, hai chân chạy như gió, chỉ một lát đã dồn tôi sang khu rừng bên cạnh. Vương Hiển đắc ý nói: "Lần này ta phá miếu Quỷ Hổ, giành được ngọc hư pháp phù, nhất định Huyền Dương Thực cung sẽ thưởng đại công. Ha ha, ta còn phải cám ơn ngươi đấy!"
"Dù gì Nguyên thánh quân cũng là Sơn thần được hoàng thượng sắc phong. Lão không sợ bị thiên lôi trừng phạt sao?"
"Bớt nói nhảm, giao nó ra đây!"
Tôi lùi về phía sau, gót chân đã giẫm phải mặt đất ẩm ướt. Cuối cùng thì cũng tới nơi, đây mới là mục đích thật sự của tôi, mượn nước trong hồ, phát huy uy lực của tiểu mộc lang chú đến cao nhất. Giờ phải làm lão buông lỏng cảnh giác, tôi nói: "Lão có biết Tề Hoành không?"
"Sư đệ của ta? Nghe nói hắn đang tìm cách luyện một minh quỷ, ngươi biết hắn?"
Tôi nhếch miệng cười: "Tự lão đi hỏi hắn thì biết!"
Bị tôi chế nhạo, Vương Hiển tức giận, lấy một lá bùa cháy rực: "Để xem lần này ngươi trốn đi đâu!"
Đã sớm đẩy tinh thần lên cao nhất, tôi tĩnh tâm mở to mắt, trừng trừng lườm lão, phát động toàn lực nhiếp hồn thuật. Lão già này tinh thần rất mạnh, bị trúng nhiếp hồn thuật của tôi mà chỉ thoáng giật mình, nhưng như vậy là đủ rồi.
"Mộc lang thái ất tam sơn hùng, tịch mịch phá thạch tuyền nguyên thông. Không chấn tốn hộ hạo linh ông, mãnh mã tứ trương hốt hỏa xung. Cấp cấp như lệnh!"
Hồ sôi lên sùng sục, nước hất văng cao hai trượng rồi đổ ấp xuống, thoáng cái dập tắt mũi hỏa diễm tiễn. Xèo xòe, khói trắng bốc lên khắp nơi, tôi mở thiên nhãn mà nhìn, Vương Hiển hoảng sợ, lùi về phía sau.
"Há!" Tôi hét lên một tiếng, tiểu quỷ đội nón lá đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh lão. Cái nón thật huyền diệu, tiểu quỷ đứng cách Vương Hiển cùng lắm là hai mét, nhưng lão không hề phát hiện. Nó nhe cái miệng đầy răng nhọn, sờ sờ bắp đùi của lão rôi cắn ngập một hàm.
"Á!" Vương Hiển kêu thảm, bị sóng nước đập trúng, ngã ra hôn mê bất tỉnh.
Quay về miếu tìm sợi dây thừng trói ba thầy trò Vương Hiển lại. Người coi miếu cuối cùng của miếu Hổ Quỷ đã chết, từ giờ chẳng còn ai trông nom, cũng không biết phải làm sao.
Ngồi chờ đến đêm thì Nguyên thánh quân cuối cùng cũng xuất hiện, dẫn theo hai quỷ sai.
"Câu hồn bọn chúng, tra khảo!"
Hai quỷ sai mang theo xích sắt, câu hồn phách từ cơ thể ba thầy trò. Linh hồn Vương Hiển bị rút khỏi thể xác, lão kêu lên: "Ngươi không được bắt ta, ta là người của Thanh Vân sơn, làm theo lệnh của Huyền Dương Thực cung!"
Nguyên thánh quân phất tay áo, âm phong kéo tới, cũng không biết là cuốn chúng đi đâu.
"Thật may mắn có cậu trợ giúp, nếu không cái miếu nhỏ của ta đã chẳng giữ nổi. Trên người ta chẳng có bảo bối gì, nhưng thanh Nguyên Dung kiếm này là vật hiếm có, cậu giữ lại mà dùng."
Tôi không khách khí, cầm lấy thanh kiếm. Nguyên thánh quân nói: "Đây là ba lá bùa hộ mệnh, có thể tránh tai họa, giải trừ đại nạn. Nếu sau này người của Thanh Vân Sơn đến tìm cậu báo thù, cậu chỉ cần nói ra đại danh của ta, bảo bọn chúng đến tìm ta. Hôm nay ta đã phục hồi được thần vị, chúng không làm gì được ta đâu."
Tôi gật đầu, Nguyên thánh quân dặn dò: "Thuật pháp mới là chính đạo, mặc dù luyện quỷ thì có thành quả nhanh hơn, nhưng không thể lạm dụng. Về sau nếu cảm thấy cơ thể không khỏe thì đến miếu gặp ta."
Tôi hỏi ông ta có ý gì, Nguyên thánh quân chỉ cười mà không giải thích, nói rằng sau này sẽ biết.
"Miếu này của ta bị bỏ hoang rồi, không còn ai trông coi. Lúc nào cậu rảnh thì đến dọn dẹp giúp ta."
Tôi đương nhiên đồng ý, đừng có đùa, Nguyên thánh quân là Sơn thần, đây là cơ hội để có mối quan hệ gần gũi hơn với ông ấy.
Ra lên xe quay về huyện thành thì một bánh xe bị xì, tôi lúi húi thay lốp dự phòng, lại phát hiện bình xăng cũng bị hỏng, không cách nào khởi động xe. Một bóng quỷ ảnh thoáng ẩn hiện trong bóng tôi, chưa kịp tức giận thì nó đã chạy mất tăm hơi.
Không ngờ đám quỷ hồn nhà Vương Đại Truyền vẫn bám theo, lần này phát hiện kịp thời, chứ nếu đi nửa đường mà xe xảy ra sự cố mới nguy hiểm.
Tôi gọi cứu hộ, kéo xe về xưởng sửa chữa, vất vả tới tận trưa hôm sau mới về được phố Ma. Chiều hôm ấy, có một cô gái ăn mặc thời trang đến tìm.
"Xin hỏi anh có phải Lý Lâm tiên sinh không? Tôi là Tống Tiểu Như, rất vui được gặp anh!"
"Tống tiểu thư, cô muốn mua gì?"
Cô gái lắc đầu, chìa ra một tấm thẻ ngân hàng: "Lý tiên sinh, Triệu Tiểu Quý là sư đệ của tôi, số tiền này hắn không nên lấy của anh, mời anh thu lại."
"Xảy ra chuyện gì thế, chữa bệnh thì trả tiền, tôi thấy có gì sai đâu?"
Tống tiểu thư có vẻ khó xử: "Thật xin lỗi, nhưng hắn đòi giá cao quá, không đáng với công sức bỏ ra. Xin anh nhận lại cho."
Số tiền này đối với tôi mà nói là âm tài, có tiêu hết cũng chẳng thấy xót. Thấy tôi từ chối, Tống tiểu thư rất ái ngại, so với tên Triệu Tiểu Quý ham tiền thì tốt hơn nhiều.
Thấy tôi vẫn cự tuyệt, Tống tiểu thư sốt ruột nói: "Lý tiên sinh, xin thứ lỗi. Thuốc mà sư đệ tôi đưa anh căn bản không trị hết được bệnh, chỉ có thể tạm thời đẩy lui triệu chứng. Anh nhận lại tiền đi."
Tôi sửng sốt, hóa ra là như vậy, nhất thời chỉ muốn chửi bới tổ tông mười tám đời cái tên Triệu Tiểu Quý kia lên, nếu hắn xuất hiện ở đây, tôi thề phải đấm cho hắn một trận.
Tôi nói với giọng khó chịu: "Hóa ra là một thầy thuốc ham tiền bất chấp tính mạng người bệnh. Chắc hắn nghĩ mình sắp phải dọn đi thì lừa tôi một lần cũng không sao? Hắn không sợ tôi sẽ tìm hắn tính sổ?"
Tống tiểu thư vội nói: "Không phải vậy đâu Lý tiên sinh, anh đừng hiểu lầm. Đệ tử Tố Tâm môn chúng tôi hành hiệp tế thế, trị bệnh cứu người, sao có thể là kẻ hại người chứ."
Hừ! Tôi tức tối.
"Xin anh giúp cho, nhận lại tiền đi, nếu sư phụ biết việc này, hắn sẽ bị phế bỏ học nghệ, đuổi khỏi sư môn. Sư đệ tôi chỉ có tật xấu là ham tiền thôi chứ không phải người xấu."
Tôi không đưa ra ý kiến, làm nghề y, y đức phải đặt lên hàng đầu, vậy mà vì tiền có thể hại người sao? Tố Tâm môn giữ một đệ tử như vậy cũng chỉ khiến thanh danh bại hoại mà thôi, chi bằng sớm dứt cho xong chuyện.
Tống tiểu thư có chút luống cuống: "Lý tiên sinh, xin anh tha cho hắn một lần, hắn biết lỗi rồi."
Thấy cô ta khổ sở cầu xin, tôi nói: "Được rồi, ai bảo hắn có sư tỷ tốt như cô chứ. Nhưng không có lần sau đâu đấy."
Cô ta vui mừng gật đầu, đưa thẻ ngân hàng cho tôi.
"Tiền đã cho ra rồi, tôi cũng không nhận lại. Cô bảo hắn cầm lấy đi làm từ thiện, coi như là tích chút công đức."
Chợt bên ngoài có tiếng vỗ tay, chỉ thấy Hứa Long Sinh đi vào, cười chế nhạo: "Ai da, Lý Lâm, không nhận ra cậu cũng là người nhân nghĩa đấy, đến kẻ hại mình cũng bỏ qua được?"
"Ông đến đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh chó và người nhà họ Hứa."
Hứa Long Sinh giận tái mặt: "Cả huyện thành này chưa có ai dám nói vậy với Hứa gia!"
"Đó là trước kia thôi."
"Được được! Ban đầu ta tưởng ngươi là một tiểu tử ngông cuồng, giờ mới nhận ra ngươi là thằng ngu, một thằng đần độn. Ngươi đắc tội Hứa gia thì thôi đi, còn dám đắc tội với Thanh Vân sơn, giết người của họ nữa. Đúng là nghé mới sinh độc!"
Sao tin tức truyền đi nhanh đến vậy? Tôi bất động thanh sắc nói: "Thông tin của ông nhanh nhạy đấy."
"Ngu xuẩn! Người ngươi giết chính là đệ tử quan trọng của Thanh Vân quán, họ có hồn đăng mà. Các trưởng lão đã nắm được thông tin Vương Hiển chết ở huyện thành, sẽ lập tức phái người đi bắt hung thủ là ngươi đấy!"
"Lão ta âm mưu phá hủy miếu Quỷ Hổ, còn dùng trùng độc sát hại dân lành vô tội, khiến sơn thần nổi giận. Tôi không giết lão, mà là lão tự gieo gió gặt bão."
Hứa Long Sinh rút trong người ra một cái máy ghi âm, đèn đỏ nhấp nháy, đang ở chế độ ghi. Tôi thầm chửi con cáo già giảo hoạt này, đến đây để dụ dỗ mình.