Ma quỷ cũng chia ra nhiều cấp độ, chỉ càn nhìn màu sắc đôi mắt là biết nó lợi hại tới mức nào. Đôi mắt của ma quỷ mới chết thì vẫn còn đen, tiếp theo là các màu đỏ, xanh, trắng, tím, càng theo đó càng đáng sợ. Những lệ quỷ bình thường có đôi mắt đỏ, hồn ma bên ngoài này còn hung hơn lệ quỷ.
"Bên nhà bên cạnh không phải là nữ à, sao lại có giọng đàn ông? Muốn uống rượu cùng ta, sau đó lên núi Hồng Huyết đi săn không?"
Không biết gì về hồn ma này, mặc dù hắn tươi cười đưa ra lời mời, tôi vẫn lắc đầu từ chối.
"Nữ đã không biết uống, giờ đến nam cũng không, bao giờ mới đổi ai đó uống cùng ta ba ngày ba đêm được chứ?" Hắn lầm bầm mấy câu, có vẻ thất vọng, xách bộ cung tên đi ra ngoài.
Tôi quay vào trong phòng, tiếp tục niệm chú ngữ, chú ngữ này thật sự có ích, tốc độ trong suốt của hai bên chân tôi ngày càng chậm lại, còn bắt đầu có dấu hiệu hiện rõ dần. Nhưng đói bụng quá rồi, mình phải kiếm gì đó ăn.
Đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa lại có tiếng gọi, tưởng là gã bán nón lá quay lại, tôi cả giận mắng: "Mau cút! Đừng có làm phiền ta!"
Bên ngoài vang lên tiếng một thanh niên, giọng nói khá lạnh: "Nghe nói chỗ ở của Dao cô nương có xuất hiện một tiểu tử, hóa ra là thật."
Tôi ngó đầu nhìn qua khe cửa, là một thiếu niên rất đẹp trai, cao to, mặc vest, nếu ở trên dương thế, khẳng định còn được yêu thích hơn các ngôi sao Hàn Quốc.
Hắn phát hiện tôi đang nhìn từ bên trong, ánh mắt thoáng tỏ ta khinh miệt: "Hóa ra là ngươi, trông chẳng ra sao cả."
Thật bực bội, tên tiểu tử này mở miệng đã chê bai người khác, chắc chắn chẳng phải người hiền lành gì.
"Dao cô nương có nhà không?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi chứ?" Thấy hắn còn trẻ, tôi đoán chắc sẽ không chịu được sự kích động, quả nhiên tên thanh niên trừng mắt, giọng đầy đe dọa: "Ta đang hỏi ngươi đấy, mau nói!"
"Không nói!"
Hắn tức giận giậm chân xuống đất, nhưng không xông vào nhà được, chỉ có thể đứng ngoài khua môi múa mép. Lão tử đây là dân buôn bán chợ búa, sợ đấu khẩu với ngươi chắc? Chửi nhau một hồi, cuối cùng hắn cũng phải xuống nước, thấp giọng nói: "Ngươi nói cho ta biết đi, Dao cô nương có ở đó không?"
Thấy vậy, tôi đáp: "Cô ấy ở trong này, đang nấu cơm cho ta."
"Phi! Tiểu tử ngươi không tự nhìn lại mình xem, chỉ dựa vào ngươi mà đòi Dao cô nương nấu ăn cho? Nằm mơ giữa ban ngày à?" Vốn là một kẻ nóng tính, tên thanh niên lại bắt đầu mắng, có thể nhìn ra, hắn có ý với Dao cô nương.
Mắng một thôi một hồi, mắng đủ kiểu, nhưng xem ra khi sống cũng là loại người có gia giáo, mặc dù mắng người nhưng không hề dùng những từ ngữ dơ bẩn. Tôi ngồi nghe mà như gió thổi qua tai.
Tên thanh niên lại nói: "Thấy bảo Dao cô nương muốn kiếm nón lá cho ngươi đúng không? Ta thấy chắc ngươi mới xuống đây, linh hồn vẫn còn ấm, có phải muốn hoàn dương?"
"Đúng, thì sao?"
"Ta có thể giúp ngươi, đổi lại ngươi phải rời khỏi Dao cô nương."
"Nhưng ngươi là ma quỷ, làm sao ta tin ngươi được?"
Lông mày hắn dựng ngược, hằm hè nói: "Đồ ngu, đến người hay ma còn không phân biệt được. Nhìn đi!"
Hắn nhét một cái thẻ vào khe cửa, tôi cầm lên nhìn, đây chẳng phải căn cước công dân ư? Hiên Viên Phi Phi, 21 tuổi, thường trú tại Khánh Dương, ma quỷ sao lại có căn cước? Có điều cái tên này nghe thật quái gở, y như tên con gái vậy, tôi bật cười.
Thanh niên cả giận: "Cấm được cười, tên do cha mẹ đặt, ta có cách nào chứ?"
Lẽ nào hắn cũng giống tôi, bị lạc xuống đây? Thanh biên xòe tay, một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay: "Thấy không, ta là người tu đạo, không khác ngươi đâu!"
Tôi chợt thấy ghen tị, mặc dù mình cũng được xem là người trong giới, nhưng chỉ có kỹ thuật làm nhang, chứ không biết thuật pháp gì.
"Sao, đã hiểu ra chưa?"
Tôi vẫn lắc đầu, hắn la lên: "Tại sao ngươi từ chối ta? Nói cho ngươi biết, ngươi cứ đòi Dao cô nương kiếm nón lá, nếu hại cô ấy bị thua thiệt, ta nhất định không tha cho ngươi đâu!"
"Không như ngươi nghĩ đâu." Tôi quay vào trong, chán chẳng buông nói chuyện với hắn nữa.
Hiên Viên Phi Phi vội gào lên: "Đừng, chờ đã. Thế này đi, ta cho ngươi hai mươi vạn, được không? Chờ sau khi ngươi hoàn dương, ta sẽ thanh toán luôn, ngươi đừng bám lấy Dao cô nương nữa."
"Vấn đề ở đây không phải là tiền!"
Phi Phi vẫn gân cổ gọi mấy câu, tôi không thèm để ý đến nữa, hắn giậm chân nói: "Ngươi báo lại cho Dao cô nương biết, dạo gần đây quỷ vực rất hỗn loạn, nhiều người tu đạo trà trộn vào, trong đó có không ít là đối địch với cô ấy, nhắc cô ấy cẩn thận đề phòng."
Nói rồi hắn quay đầu bỏ đi, tôi lấy gương bát quái ra, lén soi theo bóng hắn, đám ma quỷ dưới này rất lợi hại, đặc biệt rất giỏi lừa người.
Trong gương, hình ảnh Hiên Viên Phi Phi rất bình thường, miệng còn đang lầm bầm tức giận. Hắn đi đến một căn nhà cách đó không xa, đẩy cửa bước vào, đi đi lại lại trong sân. Thật đáng kinh ngạc, cái gương này còn soi rõ được ở khoảng cách như vậy.
Phi Phi lôi một cái hộp trang điểm ra, chuốt mi, thoa phấn, trang điểm y như một cô gái. Tên tiểu tử này có sở thích làm đẹp khác thường thật, tuy nhiên cũng phải công nhận, càng trang điểm, vẻ đẹp trai của hắn càng rõ.
Hắn lại lấy chu sa, vẽ bùa chú gì đó sau cánh cửa, một trái một phải, rồi giấu một lá hoàng phù dưới mái ngói. Làm gì nhỉ, sắp đặt cạm bẫy chăng?
Trong khi niệm chú văn thì chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà càng ngày càng thấy đói. Giờ đang ở dạng linh hồn, sao mình lại biết đói bụng? Nhưng trong nhà chẳng có gì ăn, ngồi buồn lại lấy gương ra quan sát xem tên Phi Phi đang làm gì.
Hắn nhảy nhót trong sân như vũ công, đi khắp quanh nhà, rồi ngồi xuống khoanh chân, cứ như vậy một hồi lâu không có động tĩnh.
Đang thấy nhàm chán thì đột nhiên có sự thay đổi, Phi Phi đi ra ngoài sân, ngẩng mặt lên bầu trời xám xịt, đầu ngước một góc 45°, ánh mắt nhìn xa xăm vô định, rất mang phong thái văn chương.
Hắn giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, đang làm gì vậy nhỉ? Tôi xoay chiếc gương, cố gắng điều chỉnh góc độ để nhìn cho rõ.
"A...ánh trăng, thật đẹp và sáng!"
Suýt nữa thì tôi ném cái gương đi, hắn nói nhảm gì vậy, ở quỷ vực mà nhìn được trăng?
Phi Phi chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đượm buồn, trầm ngâm nói: "A...trăng kia, sao có thể đẹp đến như vậy, câu hồn của ta đi đâu mất rồi."
Tôi phì cười, đây là thơ phú kiểu rắm cho gì vậy? Nhưng có vẻ bản thân hắn không cảm nhận được, vẫn lắc đầu, sầu não ngâm: "Trăng à, sao ngươi sáng cao đến thế, tỏa sáng màn đêm, mang hy vọng cho nhân sinh."
"Ngươi chính là một ngọn đèn của nhân sinh, quang huy rặng rỡ, dẫn đường cho nhân loại."
Tên tiểu tử này não bị hỏng mất rồi à?
Hắn lại tiếp tục ngâm: "Tiền phòng cá minh nguyệt quang a, chiếu tại địa thượng tượng thị sương a, cử đầu vọng thiên hạ, mỹ nữ hạ phàm lai a, chậc chậc, ca ca nhĩ hảo tịch mịch, ná nghê lai đích phiêu lãng muội muội a..."
Nhưng cũng phải nói, mồm hắn thiêng thật, vừa ngâm xong hai câu cuối thì bên ngoài đúng là xuất hiện một cô gái.