Lâm Lộ vừa dứt lời thì thì đã có mấy cảnh sát ập tới, bẻ ngược tay tôi ra sau.
"Lý Lâm, anh bị tình nghi sát hại con trai của Hàn lão đại, mời anh về sở một chuyến."
Lạc Phong Tiếu đứng dậy gõ vào tay viên cảnh sát, anh ta đau đớn la lên: "Anh là ai, cảnh sát đang làm nhiệm vụ, anh định chống người thi hành công vụ à?"
"Tôi là anh của Lý Lâm, các anh nghi oan cho em tôi, đương nhiên tôi không thể đứng nhìn. Đi, Hàn gia đổ tội cho em tôi, chúng ta phải đến nhà ông ta đối chất!"
"Anh là ai, dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho cảnh sát?"
Mấy cảnh sát viên liền rút súng, chĩa thẳng vào Lạc Phong Tiếu: "Mau tránh ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!"
Lâm Lộ vội can ngăn: "Mấy anh đừng manh động, tôi dám đứng ra đảm bảo, lúc đó Lý Lâm đi cùng tôi, không có thời gian gây án. Cất súng đi, đừng làm loạn."
Lạc Phong Tiếu thì lại ung dung, cứ như những thứ nhắm vào mình không phải súng mà là mấy cái lông gà vậy: "Các anh có thể bắn, nhưng hậu quả thì phải tự gánh đấy."
Tôi thật muốn giơ ngón tay cái lên tán thưởng, hắn quá tự tin. Mấy cảnh sát do dự, không biết họ đã nhận được lệnh từ ai. Lâm Lộ kêu lên: "Cất súng mau, tôi sẽ đưa Lý Lâm về Hàn gia đối chất. Nếu các anh làm loạn, tôi gọi thẳng về cho cục trưởng xin ý kiến đấy!"
Cô tiểu thư này cũng có cơ đấy nhỉ, thật cảm ơn.
Mấy cảnh sát bàn bạc nhau, quyết định đi cùng chúng tôi, do Lâm Lộ kiên quyết, cũng không ai dám tra còng vào tay tôi cả.
Mấy chiếc xe cảnh sát hú vang, chạy đến biệt thự của Hàn lão đại. Thấy tôi xuất hiện, ông ta tức tối la lên: "Chính là ngươi, chính ngươi là hung thủ giết người, sát hại con ta. Mấy người làm cái gì vậy, làm công ăn lương là tôi tớ của dân, mau bắt hắn cho tôi!"
Mấy cảnh sát bị ông ta nói, sắc mặt rất khó coi. Lâm Lộ nói: "Ông ăn nói giữ mồm giữ miệng một chút, cảnh sát phá án phải có trình tự, cũng đâu phải con chó trong nhà mà ông sai làm gì thì làm nấy?"
"Cô là cảnh sát mà còn đứng ra nói giúp cho phạm nhân giết người? Tôi phải gọi điện cho cục trưởng của các cô!" Hàn lão đại nhảy dựng lên.
Tôi bước tới nói: "Hàn lão đại, con ông chết rồi ư? Dẫn tôi đi xem một chút nào."
Ông ta tức tối: "Ngươi hại chết con ta, lại còn muốn làm ô uế thi thể nó à? Lý Lâm, ngươi là đồ lòng lang dạ sói, ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại hại hết cha cho đến con ta!"
Lạc Phong Tiếu xông tới giữ chặt lấy tay Hàn lão đại: "Hàn tiên sinh, chúng ta vào trong xem một chút, ông cứ nói mồm sao được."
Hàn lão đại đau đến toát mồ hôi, đành phải dẫn chúng tôi vào trong nhà. Vợ ông ta đang ngồi cạnh con trai, khóc lóc thảm thiết, trông thấy tôi thì túm lấy tay, gào lên: "Chẳng phải cậu nói có thể cứu con tôi ư? Cậu nói gì đi chứ, cậu không thể lừa tôi được!"
Bà ta khóc thật thương tâm, Lạc Phong Tiếu nói: "Tránh ra, để tôi kiểm tra xem nào."
Hắn sờ lên người tên tóc vàng, lắc đầu: "Hồn bị câu mất, cơ thể lạnh, đã tắt thở." Rồi đi vòng quanh phòng một lượt, đột nhiên cười lạnh: "Theo biện pháp em tôi đã làm, con trai ông bà không thể chết được. Tôi hỏi bà, mấy hôm nay bà có túc trực giám sát con mình không, có ai đến làm trò gì không?"
Hàn phu nhân lau nước mắt: "Tôi vẫn luôn túc trực, Lý Lâm bảo sao tôi làm vậy mà. Nến cháy sắp hết thì thau nến mới, không có ai vào..." đột nhiên bà ta ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hàn lão đại: "Ông, chính ông kéo rèm cửa ra!"
Hàn lão đại lo lắng nói: "Tố Cầm, bà hồ đồ rồi, sao lại nói thế? Tôi thấy bà vất vả, muốn cho bà thông thoáng không khí, sao bà lại nghi ngờ tôi?"
Lạc Phong Tiếu lấy ra một lá bùa màu đỏ, cười khẩy: "Tôi nhặt được cái này dưới mép cửa sổ. Hàn tiên sinh, ông biết nó là gì chứ?"
Hàn lão đại biến sắc: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả."
"Đừng gấp, từ từ rồi sẽ biết." Lạc Phong Tiếu nói: "Nói cho ông hay, mặt ngọc phù hộ Hàn gia giàu có sung túc gọi là âm tài thạch, khi xưa Hàn lão gia sở hữu được nó nên mới gây dựng lên nhà máy dệt. Một sản nghiệp to lớn như vậy từ trên trời rơi xuống, em trai ngốc, cậu có biết ngũ quỷ vận tài không?"
Tôi gật đầu: "Thuật ngũ quỷ vận tài là sai khiến năm tiểu quỷ, có thể lấy tiền trong nhà người khác mà không cần đột nhập hay mở két. Bình thường là thờ cúng ngũ linh công, nhưng tiền tài này tới cũng gấp mà đi càng nhanh."
"Đúng vậy. Biện pháp này có thể giải quyết tình thế nguy cấp, số tài vật lấy được cũng không được dùng cho bản thân, mà phải mang đi làm việc thiện. Nhưng tiền tài là gì chứ, luôn có kẻ động tâm, chỉ muốn hưởng mà không muốn làm, liền phát minh ra âm tài thạch."
Hắn noia oang oang, ngữ điệu mang đầy vẻ tôn sư, khiến người xung quanh chỉ có thể nghe, không dám mở miệng.
"Âm tài thạch dùng âm đức để bổ sung dương tài, lúc còn sống thì phú quý, nhưng chết đi lại rất thảm. Ví dụ như Hàn lão gia, sau khi chết, hồn phi phách tán, không có cơ hội đầu thai. Thế nhưng..." hắn đổi giọng: "Sự quỷ dị của âm tài thạch không nằm ở đó. Thực chất ban đầu, kẻ phát minh ra nó mục đích là để dưỡng quỷ, mặt ngọc sẽ hút sạch âm đức của người sở hữu, trên thực tế, hồn phách cũng bị chính nó cướp đi."
"Và, kẻ mà Hàn lão gia gặp trên núi Linh Ngưỡng, đưa ông ta âm tài thạch chẳng phải đạo nhân gì cả, mà chính là người cuối cùng bị nó giết chết."
Tôi mở tó mắt nhìn, trong đầu xẹt quá một ý nghĩ. Lạc Phong Tiếu nhìn tôi, nói: "Đúng! Chính là như vậy đấy đứa em trai ngốc. Vốn Hàn lão gia chết, hồn phách bị âm tài thạch hút mất là kết thúc. Nhưng lại bị cậu nhúng tay, tiễn đưa linh hồn ông ấy đi nơi khác."
Hóa ra mớ rắc rối này là do tự tay tôi chuốc lấy.
Lạc Phong Tiếu vỗ vai tôi: "Nhất ẩm nhất trác đều có an bài, Hàn lão gia sử dụng âm tài thạch, đáng phải nhận kết cục như vậy. Cậu lại gánh nạn thay ông ấy, thì phải chịu hậu quả."
Lâm Lộ xen vào: "Hồn ma Hàn lão gia rời đi, vậy chẳng phải trùng hợp mà tránh được bị âm tài thạch hại ư?"
"Nào có đơn giản như thế. Hồn ma Hàn lão gia trốn thoát số mệnh, phải có người khác thay thế." Lạc Phong Tiếu nói: "Hàn tiên sinh, ông dán tang hồn phù này ở cửa sổ, chính là chặt đứt đường sống của con trai ông."
Hàn lão đại cười thảm, trừng đôi mắt đỏ ngàu nhìn tôi: "Tất cả đều tại ngươi, là lỗi của ngươi hết. Lão già đã chết, linh hồn bị hút mất là xong, nhưng ngươi lại bức ta. Viên âm tài thạch kia không hút được hồn lão già, lại gây họa cho Hàn gia. Gần đây kinh doanh thua lỗ, chính là do nó phá hoại."
Ánh mắt hắn lộ vẻ hung ác: "Vốn là ta tính sẽ giết lão nhị, nhưng bị ngươi làm hỏng kế hoạch. Sợ bị người ta nghi ngờ, đành phải phối hợp với Tề Hoành mà diễn kịch."
Lâm Lộ kêu lên: "Nhưng đây là con trai của ông đấy!"
"Hừ, chỉ cần nhà máy không phá sản, tiền tài vô số, một đứa con trai có là gì? Sau này vẫn đẻ đứa khác được, chứ nếu mất sản nghiệp, ta ăn không khí mà sống à?"
Hàn lão nhị từ đâu xông vào, la lên: "Đại ca, thực chất anh muốn giết tôi chính là vì bản di chúc này!" Theo sau ông ta là một luật sư, tay cầm tập tài liệu, tuyên bố: "Tôi là luật sư được Hàn lão gia ủy thác. Ở đây có bản di chúc ông ấy lập trước sự chứng kiến của nhiều người, tôi xin tuyên bố tại đây."
Trong di chúc viết rất rõ ràng, quyền điều hành nhà máy dệt sẽ do Hàn lão nhị thừa hưởng, ngoài ra, tất cả đất đai nhà cửa và tài sản trong ngân hàng sẽ thuộc sở hữu của Hàn lão đại. Bên cạnh đó, hàng năm Hàn lão nhị phải chia một phần lợi tức từ công ty cho anh trai mình.
Hàn lão đại vằn mắt kêu lên: "Lão già bất công, tại sao lại để ngươi làm tổng giám đốc, còn ta chỉ được chia hoa hồng? Ta không phục!"
"Bởi vì tôi có tài kinh doanh, dù Hàn gia suy sụp, tôi vẫn có thể vực dậy công ty lần nữa. Nhưng anh thì không, anh quá nham hiểm, đến con đẻ của mình còn nhẫn tâm hại chết. Mục đích của cha là để anh được cả đời sống trong giàu sang, không phải lo nghĩ gì. Nhưng anh không hiểu cho nỗi khổ tâm của ông ấy."
Hàn lão đại cười lạnh: "Giờ thì ngươi nói gì chẳng được." Rồi đột ngột rút ra một khẩu súng: "Tránh ra hết cho ta!"
Mấy cảnh sát đứng vây quanh Hàn lão đại, nhưng không dám áp sát, sợ hắn nổ súng. Hàn lão đại đi ra ngoài cửa, rồi co chân bỏ chạy, tôi định đuổi theo thì Lạc Phong Tiếu giữ lại: "Muộn rồi, ấn đường ông ta đen sì, không thoát được kiếp nạn này đâu!"
Phía xa bỗng có tiếng súng vang lên, chúng tôi chạy tới, chỉ thấy Hàn lão đại ngã trong vũng máu, xung quanh không có một ai. Ông ta trúng đạn bởi chính khẩu súng trên tay mình.
Cảnh sát điều tra trong biệt thự Hàn lão đại, tìm được rất nhiều bằng chứng, từ lúc Hàn lão gia sắp chết, ông ta đã bắt đầu lên kế hoạch.
Tôi nói: "Chỉ e chính Tề Hoành là người giết Hàn lão đại, hắn sợ mình bị lộ hành tung."
Lạc Phong Tiếu xoa đầu tôi: "Ừ, thông minh lên rồi đấy. Chúng ta giương cờ đánh trống mà đến thôn trang, Tề Hoành liền báo cho Hàn lão đại để đánh lạc hướng. Nếu cảnh sát bắt cậu, hắn sẽ hắt chậu nước bẩn lên người cậu, còn có thể ngăn cản chúng ta điều tra."
"Vậy giờ phải làm sao, tìm Tề Hoành bằng cách nào? Chắc chắn hắn đã trốn khỏi thôn rồi."
"Đừng lo, anh cậu đây tính toán không sơ hở đâu, hắn chạy đằng trời."
Chúng tôi quay về phố Ma, Lạc Phong Tiếu bảo tôi dán một cái đèn lồng màu trắng. Việc này dễ thôi, cửa hàng tôi bán cả giấy làm đèn mà, bình thường đèn lồng đều do tự tay tôi dán.
Hắn lấy chu sa ra, nhỏ máu gà vào, rồi chấm bút, vẽ một bùa chú đỏ tươi trên chiếc đèn, viết bát tự của ai đó lên rồi đốt một nhúm tóc.
"Bát tự của ai vậy?" Tôi tò mò.
"Là bát tự của Hàn lão đại và tóc của ông ta. Thuật này gọi là truy hồn đăng, có thể dẫn chúng ta đi tìm hồn mà của Hàn lão đại."
Tối hôm đó, Lạc Phong Tiếu châm một cây nến trắng, miệng niệm chú: "Ngũ ngũ nhị thập ngũ mặc ngũ thiên. Thiên lý truy hồn hồn đáo, mặc nội cản hồn hồn hồi. La sát thính lệnh, cấp cấp như lệnh!"
Cái đèn lồng trắng bay lên trời, hướng về phía Nam mà lướt đi. Tôi với Lạc Phong Tiếu lái chiếc xe van đuổi theo, dọc đường có rất nhiều cô hồn dã quỷ lao về phía chúng tôi. Đám ma quỷ này thấy đèn lồng truy hồn thì muốn quấy nhiễu.
Lạc Phong Tiếu rút ra một lá bùa, dán lên đầu xe, đám ma quỷ như dê gặp hổ, bỏ chạy tán loạn. Chiếc đèn lồng bay một mạch tới khu rừng trúc phía nam huyện thành, vào sâu bên trong rồi mới tắt ngấm, rơi xuống đất.
"Tới rồi, chính là chỗ này!"