Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng nhìn vô số bóng trắng đang quấn lấy nhau thở hổn hển, rên rỉ, đã đến lúc chúng tôi hành động. 

Biết tên quỷ tướng đang ở bên trong, Mã Cửu Thiên hưng phấn xông vào, tôi vội giữ hắn lại: "Đừng gấp, chúng ta thiết kế một cái bẫy dụ hắn tới. Cương đối cương chúng ta đã không có phần thắng, hắn chỉ cần hét một câu, từng ấy quỷ hồn sao chúng ta ăn hết nổi."

"Dụ hắn bằng cách nào?" Mặc dù không thừa nhận sự chỉ huy của tôi, nhưng Mã Cửu Thiên chẳng có cách nào khác.

Tôi suy nghĩ, rõ ràng khu này có trận pháp phong tỏa Quỷ Miên, chắc chắn hắn rất ghét nơi đây, sao thoát ra được rồi còn kéo quân quay lại? Lẽ nào hắn muốn tìm hai viên âm dương châu? Lập tức tôi đã có kế hoạch trong đầu.

"Mã Cửu Thiên có thân thủ tốt nhất trong ba chúng ta, ngươi đi dụ hắn tới đây, chỉ cần hắn bước vào trận pháp, chúng ta sẽ thắng."

"Nhỡ không dụ được thì sao?"

Hắn được tôi khen có thân thủ tốt nhất, tuy đôi chút nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Mã Cửu Thiên quỳ xuống đất, thắp một nén nhang, dán một lá bùa lên trán, dập đầu ba cái, gọi vang. Lúc đứng dậy, toàn thân hắn đã thay đổi, cứ như một con người mới vậy. Đây là lần đầu tôi chứng kiến thỉnh thần thượng thân.

"Bần đạo đi đây, hai vị đạo hữu chờ tin."

Hắn nói hai câu bằng giọng khàn khàn rồi xoay người rời đi. Tôi với Phi Phi cũng vội lấy la bàn với tro hương ra, thiết kế tam tài trận dưới đất, chờ quỷ tướng dính bẫy thì mới phát động.

Đứng đợi một lát, Hiên Viên Phi Phi hỏi: "Ngươi có nắm chắc không đấy, nếu quỷ tướng không đến thì phải làm sao?"

Tôi không đáp lời, Hiên Viên Phi Phi không chịu được nhàm chán, cứ trò chuyện câu được câu chăng.

"Ngậm miệng, tới rồi!" 

Mã Cửu Thiên từ phía xa chạy tới, theo sau là một lệ quỷ với hai con mắt trắng dã, khí thế hung lệ. Khá khen cho quỷ tướng, sát khí còn cao hơn cả Tần Đại.

Tên quỷ tướng cười sằng sặc, lòng bàn tay toát ra một ngọn lửa xanh lục quỷ dị, vung tới đập vào lưng Mã Cửu Thiên. Tên tiểu tử họ mã thân thủ phi phàm, lướt một cái như cánh chim, nháy mắt nhảy xa 5-6 mét, đã tới ngay vị trí mai phục được thống nhất từ trước.

Ngọn lửa đánh hụt, thiêu cháy cả một khoảng đất rộng.

Chúng tôi nín thở chờ đợi, nhưng quỷ tướng đuổi đến sát trận pháp thì chợt khựng lại. Mã Cửu Thiên la lên: "Âm dương song châu đang ở trong tay ta, ngươi đến đây!"

Sợ hắn không mắc bẫy, càng để lâu càng bất lợi, tôi vội ném viên dương châu ra, nó lăn tròn dưới đất, toát ra vầng lửa đỏ rực. Quỷ tướng hưng phấn kêu lên, xông tới nhặt viên dương châu lên tay.

"Phát động!" Tôi ra lệnh.

"Lập thiên chi đạo, viết âm dữ dương, đạp địa chi đạo, viết nhu dữ tân, lập thân chi đạo, viết nhân dữ nghĩa, kiêm tài địa lưỡng chi, lục họa thành quẻ, cấp cấp như lệnh!"

Ba chúng tôi mỗi người giẫm lên một trận nhãn, hợp lực phát động, vây quỷ tướng vào trung tâm trận pháp. Một tam giác màu xanh phát tán đầy dương khí đè ép, quỷ tướng kêu gào thảm thiết, liều mạng bắn ra bảy tám ngọn lửa xanh, đốt mặt đất đến cháy đen.

Cũng may ba chúng tôi không phải kẻ tầm thường, Mã Cửu Thiên lợi hại nhất, hắn vừa khống chế trận pháp, vừa rút ra một cái roi màu xanh sẫm, vung ra đoạt lấy viên dương châu của quỷ tướng.

Quỷ tướng gào lên, hắn trở nên bất lực. 

Trận pháp dần thu nhỏ lại, tôi lấy cái chuông đồng ra, niệm chú ngữ để hút hắn vào.

Xong việc, chúng tôi đi ra phía hồ nước, xung quanh đầy những thi thể rải rác, có vẻ trước kia đã xảy ra một trận ác chiến. Tôi biết lai lịch đám người này, họ đều là những tiền bối muốn phong ấn ác quỷ năm xưa mà bất chấp tính mạng.

Mã Cửu Thiên quỳ xuống trước một thi thể, dập đầu, một tên ương ngạnh như hắn mà đôi mắt đã ướt nhèm.

Thấy hắn đang gói ghém cái xác, tôi nói: "Hiện giờ quỷ vực đang đại loạn, ngươi mang theo một thi thể mà đi lại không tiện. Nếu ngươi tin ta, thì đưa địa chỉ đây, ta sẽ có cách mang tới cho ngươi."

Mã Cửu Thiên gật đầu, đưa viên dương châu cho tôi: "Âm dương song châu là pháp khí của ác ma, ngươi sở hữu dương châu, phải cẩn thận bọn chúng đến cướp. Các ngươi bắt được quỷ tướng thì cũng nên mau kết thúc cuộc tỉ thí đi. Còn con thỏ tinh kia, ta sẽ chặt cái đầu nó về cho ngươi."

"Khỏi, mối thù của ta với nó rất lớn, phải tự mình ra tay!" Hiên Viên Phi Phi kêu lên.

"Được!"

Rồi bỗng Mã Cửu Thiên hỏi: "Ngươi thật sự là truyền nhân âm quỷ phái?"

Tôi trả lời qua loa, nhưng hắn cứ kiên trì bám hỏi, phải đưa bích nhãn châu ra cho xem thì hắn mới tin. Trước khi đi, Mã Cửu Thiên nhe răng cười: "Lý Lâm, hẹn gặp lại!"

Hai chúng tôi quay về chợ quỷ, bên ngoài có một tốp quỷ hồn đi tuần, tôi lấy một con hạc giấy ra, thổi nó bay đến chỗ Lạc Phong Tiếu. Rất nhanh hắn đã dẫn tiểu quỷ đi ra, bảo tôi cất kỹ cái chuông phong ấn quỷ tướng. Chỉ một lát sau, đám quỷ hồn trong chợ liền náo loạn, có tiếng đánh giết, một phần tư số chúng bị giết chết thì loạn đã được dẹp.

Nhìn đám quỷ hồn quỳ lạy tiểu quỷ, cảnh tượng thật là đáng nhớ.

Lưu Cường và Tạ lão đã quay trở lại, giờ chỉ còn thiếu Tam ni cô. Tiểu quỷ liền ra lệnh, đám quỷ hồn lập tức tỏa ra đi tìm, với số lượng lớn, chỉ một lát đã túm được cô ta. Nhìn Tam ni cô đầu tóc rối bù, ánh mắt dại đi, nào còn là một yêu nữ giảo hoạt tính kế tôi lúc trước?

Hóa ra sau khi chạy thoát, đám Tam ni cô bị một tốp quỷ hồn đuổi theo, sợ bị Nghiêm Phi Băng làm liên lụy, cô ta đã tách ra. Đáng tiếc là không bắt được nốt nhóm của Nghiêm Phi Băng.

"Nữ nhân này tâm tư quá độc ác, lại có thù với cậu. Ta không giết ả, nhưng cũng không thể để ả tiếp tục làm điều ác được."

Lạc Phong Tiếu đưa tay ấn vào linh khiếu Tam ni cô, khẽ phát lực, tôi thoáng thấy tu vi của cô ta tan biến, ánh mắt trở nên si ngốc, quay về thành một người bình thường.

Chúng tôi trở về dương gian, Bạch Vân Tử đang uống trà, trông thấy cái chuông phong ấn quỷ tướng của tôi thì mặt ông ta đang trắng biến thành đỏ, sau đó là tím, cổ họng sặc nước trà, không thở nổi.

Thấy lão như vậy, Thiết Khuê vỗ nhẹ vào lưng mấy cái, Bạch Vân Tử mới bình thường trở lại, tôi thấy thật đáng tiếc, sao lão không sặc nước trà chết quách đi cho rồi.

"Ngươi...ngươi bắt được quỷ tướng thật? Mới có một ngày mà..." Bạch Vân Tử vừa tức vừa sợ.

"Đừng nói nhiều, tôi bắt được quỷ tướng, hạng nhất cuộc tỉ thí này là tôi chứ?"

Bạch Vân Tử tức đến đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng trao cho tôi danh hiệu đệ nhất. Hiên Viên Phi Phi thì bắt được hai lệ quỷ mắt đỏ, còn dẫn theo một thanh nhãn lệ quỷ, thành tích không tệ. Nghiêm Phi Băng và Sở Nhất Phi xuất hiện sau cùng, kết quả thu được rất khiêm tốn, ánh mắt nhìn tôi càng thêm phần thù hận.

"Cuộc tỉ thí thứ ba sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, hãy về nhà chờ tin."

Tôi quay về huyện thành, yên ổn nghỉ ngơi, chủ yếu là tu luyện âm hoa kinh, sau khi uống hết bảy tám phần số quỷ hồn trong hồ lô, cảm giác như toàn thân được thoát thai hoán cốt.

Trong mấy ngày này, Trần tố mời tôi đến ăn cơm hai lần, còn bán cho Trâng lão gia hai nén trấn hồn hương. Thạch Đào cũng nhờ tôi đến công ty xem qua phong thủy, vẽ hai lá bùa trấn trạch, kiếm chút tiền.

Đã mấy hôm rồi không gặp Lâm Lộ, chẳng biết cô ấy đi đâu. 

Hứa gia thì tổ chức tang lễ, thi thể Hứa Long Sinh kẹt dưới quỷ vực, sớm đã bị đám quỷ hồn ở đó nuốt chửng. Trong quan tài chỉ có một bộ quần áo tượng trưng để khách tới phúng viếng. Trong huyện thành lại nổi lên lời đồn, cho rằng tôi cấu kết với quỷ hồn, ám hại Hứa Long Sinh.

Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết ai là kẻ tung tin, đáng tiếc là lần này tôi đã đạt hai danh hiệu đệ nhất nên không ai dám đến cửa gây chuyện.

Đêm hôm đó, đang ngủ thì chợt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi bấm nút nghe, đầu bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn: "Lý Lâm, biết ta là ai không?"

Tôi bấm nút tắt luôn, nhàm chán, còn giả ma giả quỷ dọa Lý Lâm ta.

Điện thoại lại reo vang, tôi đưa lên nghe, bên kia là giọng nói tức tối: "Quả nhiên ngươi là loại máu lạnh vô tình. Hừ, đến bạn gái mà ngươi cũng không cần ư?"

Tôi lấy đâu ra bạn gái? Nhưng giọng tên này tôi đã nhận ra: "Hứa Hưng Lăng, ngươi không lo mà làm đám tang cha cho chu tất, bám lấy ta làm gì?"

Hứa Hưng Lăng nói: "Cha ta chết rồi, Hứa gia cũng lụi bại, đều là do ngươi gây ra, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"

"Không phải ta giết Hứa Long Sinh, ngươi tìm nhầm người rồi."

"Đến giờ này ngươi vẫn còn chối? Sở Nhất Phi đã nói hết cho ta nghe, chính là ngươi đánh lén ông ấy. Ta phải giết ngươi!" Hứa Hưng Lăng nghiến răng ken két: "Ngươi đi ra công trường ngoài huyện ngay cho ta!"

Tôi có ngu mới đi, đang định mắng thì hắn cười nham hiểm: "Ha ha, không dám a? Nghe xem giọng ai đây." Bên kia có tiếng quát: "Nói, mau mở mồm!" Rồi có tiếng đánh đập, tiếng phụ nữ kêu đau.

Tôi giật mình, đó chẳng phải giọng Lâm Lộ sao? Vội hét vào điện thoại: "Ngươi có phải đàn ông không? Lại đi đánh đập phụ nữ, có gan thì đến đây tìm ta này!"

"Cho ngươi 30p, nếu không tới, ta sẽ giết cô ta!" 

Tôi lao xuống đường, lái xe chạy tới công trường.

Đến nơi, đén thi công thấp thoáng, Hứa Hưng Lăng đứng đằng sau, bên cạnh hắn, Lâm Lộ bị trói trên một cái ghế, miệng dán băng keo, tuy nhiên thoạt nhìn có vẻ không phải chịu khổ nhiều lắm.

"Cuối cùng ngươi cũng đến, hôm nay ta phải giết ngươi để tế cha ta!"

"Hừ, chỉ dựa vào ngươi? Đến Nghiêm Phi Băng còn không đấu lại ta, ngươi là cái thá gì? Mau thả Lâm Lộ ra, ta sẽ không làm khó ngươi!"

Hứa Hưng Lăng ngửa mặt cười điên cuồng: "Đừng có giả vờ trước mặt ta. Ta biết thừa, quỷ tướng của ngươi đã bị Nghiêm Phi Băng cướp đi rồi, không còn lệ quỷ, sao ta phải sợ ngươi chứ?"

Tôi cau mày, thông tin lan truyền nhanh thật, chẳng trách tiểu tử này lại có gan tìm mình gây chuyện. Sự chần chờ của tôi lọt vào mắt Hứa Hưng Lăng, đúng là không đánh mà tự khai. Hắn hô lên một tiếng, thả lệ quỷ mắt đỏ ra tấn công, tôi vội rút pháp thước đánh trả, lệ quỷ hoảng sợ bỏ chạy.

Phía bên kia, Hứa Hưng Lăng quỳ sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm, sau đó mắt trợn ngược, miệng sùi bọp mép, giống như bị động kinh.

"Này, ngươi không sao đấy chứ?"

Chợt hắn nhảy phốc lên húc tôi văng ra, sức mạnh kinh người, mà tốc độ cũng cực nhanh.

"Đi chết đi! Đi chết đi! Ăn thịt ngươi!" Hai mắt Hứa Hưng Lăng đỏ ngàu, toát ra quỷ khí.

Thủ đoạn này khá giống với Mã Cửu Thiên, tôi nói: "Ngươi thỉnh thần...không phải, mà là thỉnh quỷ thượng thân. Ngươi chán sống rồi, làm vậy sẽ tổn hại đến dương thọ!"

Thỉnh thần thượng thân chính là mời các tiền bối tổ sư, hoặc thần tiên nổi danh, vốn bản tính họ từ bi cho nên nhập vào cơ thể sẽ không gây hại. Nếu muốn đi đường tắt thì có thể thỉnh quỷ hồn nhập thể, việc làm này khá nguy hiểm, bởi rất có thể mời được nhưng quỷ hồn lại không chịu rời đi.

"Hừ, vì để báo thù, ta không quan tâm nhiều. Ngươi nhất định phải chết!"

Hứa Hưng Lăng như mất đi cảm giác, điên cuồng xông vào tấn công tôi, bị dính hai cú đấm, hắn càng trở nên đáng sợ.

"Ngươi vẫn nên mau hóa giải tình trạng nayg đi, nếu không sẽ xong đời đấy."

"Khỏi cần ngươi quan tâm, Sở Nhất Phi đã nói với ta, chỉ cần giết được ngươi, Bạch Vân Tử sẽ nhận ta làm đệ tử. Tới lúc đó ta sẽ đủ sức chấn hưng lại Hứa gia. Ngươi chết cho ta!"

Thật ngu xuẩn, Sở Nhất Phi mới là kẻ thù giết cha ngươi.

Thấy hắn ngoan cố, tôi cũng lười để ý, với thực lực hiện giờ, dù không có Tần Đại trợ giúp, tôi vẫn dư sức đối phó với một hồng nhãn lệ quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK