Ngủ nhờ nhà ông lão hết đêm, sáng hôm sau tôi bắt xe bus quay về huyện thành. Trước cửa tiệm lại xuất hiện tro tàn, trên đống tro có dấu chân.
Quác! Quác! Quác! Con quạ đen từ đâu bay tới, đậu trên nóc nhà mà kêu không ngớt. Quạ kêu tang, đây chẳng phải điềm tốt lành, tôi nhìn mà cau mày.
Một người đàn ông tay chống nạnh bước tới, nói: "Quạ réo tang, nghĩa là có người phải chết, thật xui xẻo!"
Tôi tung chân đá hắn một cái: "Vạn Đại, anh ăn nói hàm hồ gì đấy, mà tới đây có việc gì?" Hắn là một thầy tướng số trong phố Ma, tuy nhiên nào có bản lĩnh gì, chỉ kiếm ăn bằng mồm mép.
"Tôi đến mua nhang, tôi mua nhang câu hồn!"
"Nhang câu hồn là cái gì? Tôi không biết, mau đi chỗ khác đi." Câu hồn hương là độc môn gia truyền nhà tôi, có thể câu dẫn vong hồn oán quỷ, nếu người tốt sử dụng có thể cứu người, nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu, nó chính là một thứ vũ khí nguy hiểm.
"Đừng vậy mà, tôi có việc cần dùng nên mới muốn mua một nén. Một vạn nhé, hay hai vạn? Tôi có tiền mà."
Tôi chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, Vạn Đại liền sán lại gần, bí hiểm nói: "Nghe nói cậu đang dính vào chuyện nhà Hàn gia à? Xác Hàn lão gia vùng dậy chạy mất, cậu không muốn biết lý do, sau đó vạch trần sự thật à?"
Tôi nghi hoặc nhìn hắn: "Anh biết gì thì mau nói!"
Vào tiệm, Vạn Đại đặt một xấp tiền lên bàn, tôi lấy một nén câu hồn hương đưa cho hắn: "Anh mà làm chuyện gì tà ác, tôi sẽ có cách dạy dỗ anh đấy!"
"Không dám, không dám!" Vạn Đại cười nịnh nọt: "Hôm Hàn lão gia chết, trùng hợp tôi có đi qua bệnh viện, có người tìm tôi đến xem cho con họ mới chào đời. Lúc ấy tôi nghe nói người nhà Hàn gia đã ở đó rồi, định qua thỉnh điềm lành, kết quả là mắt chó không thấy chân nhân, đuổi tôi đi. Lúc tôi sắp rời bệnh viện thì bắt gặp con cả của Hàn lão gia đi xe tới."
"Đừng nói những chi tiết thừa, có phải con cả của Hàn lão gia có gì bất thường không?"
"Con trai thăm cha ốm thì bình thường, nhưng dẫn theo đạo sĩ thì lại khác. Hơn nữa lão đạo sĩ kia không lên khu phòng bệnh cao cấp, mà ở lại bên dưới, lén la lén lút, nhất định không phải thứ tốt đẹp gì."
Tôi cả kinh, hồn ma của Hàn lão gia bị người ta chặn lại trên đường xuống âm phủ, còn xóa đi ký ức, việc này người bình thường không thể làm được. Nhớ tới lúc sắp đi, Hàn lão gia muốn nói gì đó với tôi nhưng lại thôi...có ẩn tình gì trong vụ này?
Đúng rồi, hồn ma Hàn lão gia bị xóa ký ức, trở nên mông muội, chỉ có thể dựa vào bản năng mà quay về nơi mình chết. Muốn điều tra rõ ràng thì cần phải tới bệnh viện lần nữa.
Tôi bắt xe tới bệnh viện, lại bắt gặp người ăn mày hôm trước, đúng là biết chọn chỗ thật, bảo anh rời khỏi nhà tang lễ, thì anh lại chạy đến bệnh viện. Trong cái bát chẳng có xu lẻ nào.
"Này, mau đi đi, nằm ở đây cẩn thận xe chèn đấy." Tôi ném một tờ tiền vào bát anh ta: "Người đến bệnh viện không phải đi khám bệnh thì cũng là đi thăm người bệnh, tâm trạng không tốt, chẳng ai bố thí cho đâu."
Người ăn mày vuốt ve cái bát như bảo bối: "Tất cả đều máu lạnh, từng người từng người lướt qua vờ như không nhìn thấy tôi. Chỉ có cậu là cho tôi tiền. Tay của tôi mất rồi, tôi muốn tìm lại."
Hóa ra không chỉ tàn tật mà đầu óc cũng không được bình thường, thật đáng thương. Tôi thuận miệng an ủi mấy câu: "Sẽ tìm được, sẽ tìm được mà."
Bệnh viện đông đúc người ra vào, chẳng ai để ý đến tôi. Nơi này ngày nào chẳng có người chết, sớm đã thành thói quen. Phòng bệnh mà Hàn lão gia nằm đã có người khác, nhưng trùng hợp, người chăm nom vẫn là thím Quang.
Trông thấy tôi, thím Quang vội nói: "Tiểu Lý, có tìm được người không? Chú Quang cậu ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo, bỏ cả việc làm ăn, thêm một ngày là nhà tôi lại tổn thất thêm đống tiền!"
"Cháu đến chính là vì việc này đây. Thím Quang, thím đẩy người bệnh ra ngoài chút đi, cháu muốn tìm manh mối."
Rất nhanh người bệnh đã được đẩy ra ngoài, tôi hít mấy hơi không khí trong lành rồi lẻn vào trong, cúi người tìm kiếm dưới gầm giường. Bên trong toàn chậu nhựa, bình nước vứt lổng chổng, tôi gạt sang một bên, nhìn thẳng vào chân giường.
Chân giường sát đất, không đủ chỗ giấu gì cả, nhưng phần kê vào tường lại có khoảng cách, tôi dùng sức đẩy chiếc giường dịch sang bên, thò tay xuống sờ thì lôi ra một sợi dây chuyền mặt ngọc.
Két, đột nhiên cửa mở, tôi giật mình vội chui xuống gầm giường trốn. Có hai người từ ngoài bước vào, một trong hai lo lắng nói: "Sao rồi đạo trưởng, có tìm được không?"
Đạo trưởng?
"La bàn của tôi không phản ứng gì, tức là không có ở đây. Lạ thật, hồn ma sau khi mất ký ức, hầu hết sẽ bị lạc quanh khu vực mình chết. Ở nhà tang lễ không có, bệnh viện cũng không, lẽ nào đã bị ai bắt mất?"
"Vậy phải làm sao bây giờ, không có hồn ma ông già, chuyện kia chẳng phải sẽ thất bại sao?"
Đạo sĩ cười ha hả: "Không lo, chỉ cần vẫn giữ được cái xác, thứ trong bụng vẫn còn là được. Về phần linh hồn ông lão, thay bằng người có quan hệ huyết thống, tuy hiệu quả không được 100%, nhưng dùng để phù hộ cho ông chủ tài phú dồi dào, hay trấn trạch cũng không thành vấn đề."
"Lão phu giúp các người giết người, câu hồn đã là phản đạo trời, haiz, tương lai ắt sẽ bị quả báo. Đừng quên đưa thứ đó cho tôi, nếu không tôi sẽ càng tổn thất nặng hơn."
"Ngài yên tâm, ông chủ sớm đã chuẩn bị sẵn rồi, chờ việc thành là dâng lên đạo trưởng ngay."
Chờ hai người ra khỏi phòng bệnh, tôi vội bò dậy, chạy đi. Không ngờ cái chết của Hàn lão gia lại do người nhà họ Hàn giở trò quỷ. Bị chính con mình giết chết, bảo sao mà ông ấy không thể nhắm mắt.
'Ông chủ' mà họ nói là Hàn lão đại sao? Theo tôi đoán, thứ mà đạo sĩ kia muốn là sợi dây chuyền ngọc này. Trước khi chết, Hàn lão gia còn tỉnh táo cho nên đã giấu nó xuống gầm giường.
Về đến cửa hàng, con quạ vẫn đậu trên mái hiên, con mẹ nó.
Cửa đã bị mở, có người đột nhập, tôi vội chạy vào, bên trong phòng, một bóng người đàn ông đứng đối diện.
"Khá khen cho ngươi, giữa ban ngày ban mặt mà dám mò vào ăn trộm."
Không thấy đối phương phản ứng gì, tôi đưa tay đẩy một cái, bóng người đổ ụp xuống đất. Vội cúi xuống lật lên, tôi sợ hãi hét to.
Là Hàn lão gia! Thi thể ông ấy đã cứng đờ, gương mặt đầy nốt thi ban, bụng phình to, chết đến mức không thể chết lại. Quái lạ, sao ông ấy lại chạy tới cửa hàng của mình?
Rầm! Chợt có người đẩy mạnh cửa ngoài, Hàn lão đại dẫn theo mấy người xông vào, la lên: "Quả nhiên là ngươi ăn cắp thi thể cha ta!"
Thầm than không ổn, hóa ra bọn họ rình sẵn mình ở đây. Một gã đạp sĩ với đôi mắt hình tam giác bước vào, lạnh lùng nói: "Quả nhiên tên trộm nhà ngươi đụng tay chân. Hừ! Hàn lão gia tài sản vô số, con cháu đề huề, vậy mà chết không nhắm mắt. Nhất định là có người giở trò quỷ, ha ha, giờ lại tự chui đầu vào rọ!"
Tôi cả giận: "Nói láo! Tôi nào biết chuyện của Hàn lão gia, chẳng qua có người nhờ nên mới tới bệnh viện, thắp một nén nhang. Ông ấy bằng chứng đâu nói tôi hại người?"
Đạo sĩ nói: "Đừng có giảo biện, nếu không phải ngươi động tay động chân, sao thi thể Hàn lão gia lại ở trong nhà của ngươi?"
Tôi cứng họng: "Tôi không biết. Nhất định là có người giở trò."
Gã đạo sĩ cầm cái la bàn, vờ giơ lên xem sau đó đi quanh phòng, cuối cùng đến trước mặt tôi, kêu lên: "Khám túi của hắn, bằng chứng nằm ngay trong đó!"
Tôi vội vùng bỏ chạy ra ngoài, Hàn lão đại sớm đã bố trí người chặn cửa, la lớn: "Người đâu, bắt thằng nhóc lại, đừng để nó chạy mất!"
Bảy tám tay vệ sĩ cao to lực lưỡng xông tới, giữ chặt hai tay tôi. Gã đạo sĩ bước lại, thò tay vào túi tôi lấy ra một miếng ngọc, giơ lên nói: "Đây là chứng cứ! Hừ, miếng ngọc này là một trong những vật Hàn lão gia ngậm trong miệng. Nhất định là ngươi tham tiền, đã ăn cắp miếng ngọc rồi còn chưa thỏa mãn, lại trộm luôn thi thể, tính tống tiền Hàn gia!"
Bốp! Hàn lão đại tát tôi một cái đau điếng: "Phi! Ngươi đúng là không biết xấu hổ, đã trộm ngọc rồi còn giấu cả thi thể cha ta!"
"Nói láo! Tôi không ăn cắp thi thể, cũng không ăn cắp miếng ngọc, là tên học việc nhà chú Quang lấy. Không tin ông gọi điện hỏi mà xem!"
Gã đạo sĩ đắc ý đi tới, nghe Hàn lão đại gọi thù gã họ Tề, trước đây theo làm cho Hàn lão gia, giờ lại về phe Hàn lão đại.
"Hôm nay cả miếng ngọc lẫn thi thể Hàn lão gia đều ở đây, bất kể ngươi có khua môi múa mép thế nào cũng không thoát tội được. Hàn tiên sinh, khỏi cần nhiều lời, mang hắn đến sở cảnh sát!"
Tôi cảm thấy tuyệt vọng, mình sơ suất quá rồi!
Hàn lão đại nói: "Để tôi gọi điện hỏi Trần Quang cho rõ ràng đã, một mình thằng nhóc này sao có thể trộm thi thể được. Khả năng còn có động bọn."
Đạo sĩ Tề chợt tỏ ra lo lắng: "Tôi khẳng định là hắn, chính xác là hắn."
Nhưng Hàn lão đại vẫn quyết định gọi điện, mặt Tề đạo sĩ sầm xuống, ánh mắt có tia gian xảo.
"Trần Quang, có phải thợ học việc nhà anh ăn cắp viên ngọc trong miệng cha tôi không? Hừ! Còn nói dối nữa...cái gì cơ?" Hàn lão đại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi: "Anh nói là Lý Lâm ăm trộm, không liên quan đến nhà anh?"
Tôi vùng tay thoát khỏi đám vệ sĩ, chạy tới giật cái điện thoại gào lên: "Chú Quang, chú làm gì vậy, sao lại nói dối? Rõ ràng không phải cháu lấy mà?"
Đầu dây bên kia, giọng Trần Quang đầy bất đắc dĩ: "Hàn tiên sinh nói với ta, thi thể ở chỗ cậu. Chắc chắn việc này liên quan đến cậu, thôi thừa nhận đi. Nếu ông ấy biết người của cửa hàng ta ăn trộm ngọc, cả nhà ta sẽ hết đường làm ăn. Tiểu Lý, cậu đã dính một tội rồi, thêm tội nữa cũng vậy à...cậu là người tốt, chú Quang đây sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Tút tút tút...vừa dứt lời, Trần Quang liền dập máy.
Tôi nắm chặt cái điện thoại khiến mười đầu ngón tay trắng bệch. Mình có lòng tốt giúp Trần Quang xử lý sự việc, giờ lão lại phản bội, còn mang tội của Vương Cầm ném lên đầu tôi. Chẳng những không chịu nói giúp, lão còn bỏ đá xuống giếng!
Lời ông căn dặn, không được buôn bán qua tay bị tôi coi như gió thoảng, cứ tự cho rằng mình làm được, không ngờ bị chính người quen phản bội.
Đạo sĩ Tề nheo mắt nham hiểm: "Sao, không còn gì để nói à? Chờ cảnh sát tới bắt đi thôi!"
Rất nhanh đã có tiếng hú còi, xe cảnh sát tới, nhìn nét mặt đắc ý của họ, chắc hẳn trước khi tới đây đã báo án rồi. Hai cảnh sát trẻ bước xuống xe, hỏi đơn giản mấy câu rồi giải tôi đi.
Phòng tạm giam của sở cảnh sát, nam cảnh sát vỗ mạnh tay xuống bàn: "Nói, cậu ăn trộm thi thể Hàn lão gia như thế nào?"
Tội danh định sẵn rồi ư?
"Tôi không trộm thi thể!"
"Không phải cậu trộm, vậy cái xác tự chạy đến nhà cậu à? Cậu ăn cắp thi thể, mucn đích là tống tiền Hàn gia đúng không? Nói cho cậu biết, Hàn gia không dễ đụng đâu, thành thật khai báo đi!"
"Tôi không ăn trộm thật mà, nói không chừng đúng là thi thể tự chạy tới cửa hàng nhà tôi ấy."
Rầm! Tay cảnh sát lại đập bàn: "Cái rắm! Cậu trêu tôi đấy à?"
"Hàn lão gia chết không nhắm mắt, ở nhà tang lễ thì vùng dậy bỏ chạy, có cả đống người ở hiện trường chứng kiến, anh không tin thì cứ điều tra. Cổng vào phố Ma cũng có camera an ninh, nếu đúng là tôi trộm, chắc chắn bị ghi hình lại."
Tay cảnh sát nhìn tôi đầy nghi ngờ, nữ cảnh sát trẻ tuổi hỏi: "Lẽ nào có ma?"
Nam cảnh sát trừng mắt lườm: "Tôi sẽ đi điều tra, cậu cứ ngồi đó!"
Chưa đi được bao lâu thì anh ta đã quay trở lại: "Đi thôi, có người bảo lãnh cho cậu!"