Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Đào cầu xin tôi ra tay giúp, đừng nghĩ người có tiền thì muốn làm gì cũng được, gây sự trúng người tu đạo thì cũng bó tay.

"Không sao, cuộc tỉ thí thứ hai sắp diễn ra rồi, tạm thời Tam ni cô sẽ không có thời gian đối phó anh đâu. Anh cầm lấy hai lá bùa này, đề phòng quỷ hồn đến hãm hại. Nếu xảy ra sự cố gì thì gọi điện cho tôi."

Thạch Đào cảm kích lắm, lại đưa tôi thêm hai vạn tiền mặt.

Quay về cửa hàng, tôi kể lại chuyện Tam ni cô cho Lạc Phong Tiếu, rồi hỏi: "Có cách nào xử lý Tam ni cô này không, lòng dạ cô ta quá độc ác, người tu đại làm chuyện ác thì không ai quản ư?"

Lạc Phong Tiếu nói: "Hầu hết những người tu đạo huyện thành đều do Kim Lai phụ trách, Tam ni cô không phải người địa phương, chỉ thi đấu xong sẽ rời đi, hắn cũng không có cách nào. Cậu cứ nhắc với hắn một câu, để hắn biết có chuyện này là được."

Tôi vẫn thấy chưa được vừa ý, lần tỉ thí tiếp theo nhất định phải cho cô gái độc ác này biết tay, cứ trằn trọc mãi đến tận khuya mới ngủ được.

Vừa mới thiu thiu thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, một bóng ma thập thò. Tôi nắm cây thước sắt trong tay, âm thầm đi ra, lẽ nào nào Tam ni cô vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nửa đêm định tới hại mình?

Vừa ra tới nơi thì bong ma vụt chạy mất, dưới cửa có mấy chữ viết bằng tro giấy: "Cẩn thận quỷ tướng của ngươi, đừng để bị cướp mất."

Tôi đánh thức Lạc Phong Tiếu dậy, hắn cười nói: "Nghiêm Phi Băng và Thanh Vân quán cũng không phải một khối thống nhất, cung vách làm việc của hắn rất ngông cuồng, đương nhiên có người sẽ không vừa mắt hắn. Ừm, phải phòng bị một chút, cậu đưa Tần Đại đây, anh sẽ bố trí một thuật pháp nhỏ lên hắn."

Cuộc tỉ thí thứ hai, tất cả tập trung tại biệt thự nhà Hứa gia, sau đó mới lên xe bus ra ngoài huyện thành.

Ngồi xe hai tiếng đồng hồ, ngọn núi trước mặt càng lúc càng gần, uy nghi hùng vĩ, đó là núi Linh Ngưỡng! 

Đây là ngọn núi lớn nổi tiếng nhất quanh vùng, Thanh Vân quán nằm ở đó, hương khói thịnh vượng. Mặc dù đạo quán này nhìn vẻ ngoài rất đường hoàng chính khí, nhưng e là đã sớm trở thành nơi ẩn thân cho đám rác rưởi.

Bạch Vân Tử dẫn chúng tôi đi xuyên qua miếu, tới một khu rừng ân u lạnh lẽo. Ngay cửa vào khu rừng có một tấm bia sừng sững, bên trên viết ba chữ Quỷ Nghiệt Thạch bằng mực đỏ tươi.

Đây là quỷ nghiệt thạch nối liền dương gian với quỷ vực?

Bạch Vân Tử tuyên bố: "Hôm nay dưới quỷ vực xảy ra bạo loạn, đám quỷ hồn đang phá hoại trật tự, còn có nhiều con bỏ trốn lên dương thế, chúng ta là người tu đạo, không thể ngồi im mặc kệ. Theo tin tình báo, hiện giờ đám quỷ hồn đang chuẩn bị đánh tới chợ, chúng ta phải ngăn cuộc tấn công này, bảo vệ trị an của quỷ vực."

Hiên Viên Phi Phi xích lại gần tôi, mắng lão già này là đồ nham hiểm: "Nếu không biết rõ nội tình, ta còn tưởng lão chính khí ngời ngời. Hừ, rõ ràng Xích Giác có quan hệ với bọn lão, theo ta thấy lần này là mượn tay chúng ta trấn áp phe quỷ hồn nổi dậy chống lại Xích Giác mà thôi."

Nghe có người kháng nghị, Bạch Vân Tử liền nói một câu khiến tất cả cứng họng: "Nếu ai không đồng ý, có thể rút khỏi đại hội lần này."

Lão thật quá thâm độc, trực tiếp chặn đứng đường lui của mọi người.

Bạch Vân Tử nói tiếp: "Do quỷ vực rất nguy hiểm, cho nên lần này phải hành động theo nhóm. Cứ bốn người một nhóm, chia làm ba tốp, phải cùng tiến cùng lui. Kẻ làm loạn lần này là một quỷ tướng, nếu ai bắt được hắn thì sẽ giành hạng nhất."

Bước tiếp theo là bốc thăm chia nhóm, tôi, Lưu Cường, Tạ lão và Tam ni cô là một nhóm. Kết quả này khá có lợi đối với mình, tôi thoáng thấy Tam ni cô lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Đi qua nói nhỏ với Hiên Viên Phi Phi: "Ngươi cẩn thận một chút, rất có thể bọn chúng sẽ hạ thủ đấy."

Hiên Viên Phi Phi đắn đó: "Chắc không đâu, đây là đại hội âm dương, chúng sao dám làm bậy."

"Cứ cẩn thận không thừa đâu, nếu xảy ra chuyện gì, hãy gặp nhau ở sòng bạc sườn núi Hồng Huyết."

"Đưa đây." Bỗng hắn xòe tay ra.

"Đưa cái gì?"

"Cho ta một lá bùa hộ mệnh đi, lá bùa của ta bị tiêu hao nhiều quá, sợ không dùng được nữa."

Tôi không suy nghĩ nhiều, đưa một lá cho hắn, tiểu tử mặt trắng mừng như bắt được vàng, cười tươi mà gọi tôi một tiếng huynh đệ.

Bước tới quỷ nghiệt thạch, tôi đi ba vòng về bên trái, rồi lại ba vòng ngược lại, sau đó xuống tấn, lập tức xung quanh bốc đầy quỷ khí, sương mù trắng xóa nổi lên, thoáng cái đã xuống tới quỷ vực.

"Ta mắc tiểu, cấm các ngươi nhìn trộm." Đột nhiên Tam ni cô nói.

Cô ta là phụ nữ, muốn đi tiểu, đương nhiên ba người chúng tôi phải chờ. Tôi đưa mắt ra hiệu cho Lưu Cường, ông ta xuất ra một hình nhân giấy, để nó lén đi theo Tam ni cô.

Tam ni cô đi vào trong rừng, lấy một lá bùa ra lén đốt, có vẻ là để báo tin, chúng tôi chờ một lúc cô ta mới chịu đi ra.

"Chúng ta tới chợ trước!" Tôi nói.

"Không được!" Cô ta hét lên: "Ở đó đang có kịch chiến, chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Ta có ý này, chúng ta vòng ra phía sau đám quỷ hồn gây loạn, cứ để các nhóm khác đánh trận đầu, nói không chừng sẽ có thể ngư ông đắc lợi."

Tôi không đồng ý, ai mà biết được bụng dạ cô ta đang toan tính điều gì.

Tam ni cô cười gian xảo: "Hừ, nếu các ngươi không đồng ý, ta là phụ nữ nhát gan, sẽ rời bỏ đại hội. Các ngươi cũng đừng quên một điều, đây là cuộc thi theo nhóm, nếu ta rút lui, nhóm này sẽ mất tư cách tham gia."

Tạ lão tức giận định động thủ, tôi vội giữ lại, cười nói: "Được, vậy cô dẫn đường đi."

Tam ni cô đắc ý lắm, cả đường đi mắt cứ liếc ngang liếc dọc. 

Chợt có mấy dã quỷ tiến về phía này, cô ta nói: "Chúng ta bắt mấy quỷ hồn trước đi, để đến lúc kết thúc, không bắt được quỷ tướng thì cũng có cái mà báo cáo."

Cô ta chạy trước, thấy có vẻ không phải cạm bẫy gì, ba chúng tôi liền đi theo.

Đột nhiên mặt đất dưới chân tôi lún xuống, như đi vào đầm lầy vậy, Lưu Cường và Tạ lão cũng gặp tình trạng tương tự.

"Không xong, có bẫy!"

Mấy dã quỷ xông tới bế thốc Tam ni cô lên, bỏ chạy. Tôi vội thả Tần Đại ra: "Bắt ả kia lại cho ta!"

Hai mắt trắng dã, sát khí hừng hực, Tần Đại vọt theo xé mấy dã quỷ thành nhiều mảnh. Tam ni cô không ngờ phản ứng của tôi lại nhanh đến thế, hốt hoảng ném cái khăn màu đỏ vào Tần Đại. Lần trước đã dính phải đòn này, sao Tần Đại có thể tái phạm.

Bỗng từ phía xa vang lên tiếng sao véo von, vang vọng khiến đầu óc người ta choáng váng. Cơ thể Tần Đại khựng lại, mặc dù chỉ trong thoáng chốc thôi nhưng đã không tránh kịp cái khăn.

Từ trong sương mù xuất hiện mấy người, sắc mặt Nghiêm Phi Băng tái nhợt, mũi rỉ máu, hắn chính là kẻ mới trấn trụ Tần Đại, chỉ là quỷ tướng quá mạnh, hắn cũng không tránh khỏi bị phản phệ.

"Ha ha, cuối cùng cũng rơi vào tay ta. Lý Lâm, ta phải cam ơn ngươi, lại cống một quỷ tướng tận nơi cho ta."

Tôi đáp: "Đừng mộng tưởng, quỷ tướng không dễ hàng phục như ngươi nghĩ đâu."

Nghiêm Phi Băng lấy ra một cái gương bát quái, đắc ý cười: "Có pháp khí này thì quỷ tướng sẽ biến thành quỷ nô của ta nhanh thôi. Đáng tiếc ngươi sẽ không còn được chứng kiến nữa." Hắn hét lên một tiếng: "Sở Nhất Phi, Hứa Long Sinh, giao Lý Lâm cho hai người tùy ý xử lý. Đừng để hắn qua đây."

Hứa Long Sinh hớn hở đi tới: "Lý Lâm, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, không giết chết ngươi, sao có thể hả mối hận trong ta!"

"Ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu, đừng có mà hùng hổ dọa người!"

"Hứa gia ở huyện thành đã bị ngươi giẫm dưới gót chân, khiến thanh danh đổ sụp, làm trò cười cho thiên hạ. Ngươi lại còn khiến cả nhà ta bị bắt vào tù, thử hỏi sau này Hứa gia còn dám ngẩng mặt nhìn ai? Ta muốn ngươi phải chết!" Hắn rút ra một con dao găm, xông tới.

Sở Nhất Phi kêu lên: "Từ đã, hắn giết ba người của Thanh Vân quán bọn tôi, giết luôn thì quá ưu ái hắn rồi, tôi phải tra tấn hắn." Rồi hung hăng trừng mắt lườm, đi tới nói nhỏ bên tai tôi: "Đây là quỷ huyết đầm lầy, càng vũng vẫy thì càng lún sâu. Nó có thể phá dương khí, máu lưỡi và nước tiểu đồng tử sẽ có tác dụng."

Bất ngờ hắn đấm một cú vào bụng tôi, đau đến tái mặt. 

Sao Sở Nhất Phi lại giúp mình? 

Có lẽ Hứa Long Sinh thấy hắn nói có lý nên chưa giết tôi vội mà xông vào đấm đá. 

"Ta phải tra tấn ngươi từng chút từng chút một, để ngươi sống không bằng chết!" Hắn hung hãn nói.

Phía bên kia, Nghiêm Phi Băng tóc tai rối bù, chân bước theo trận pháp, cầm kiếm gỗ đào múa may, vận toàn lực để thu phục Tần Đại. Vấn đề là đâu có dễ thu phục một quỷ tướng, chưa kể hắn đã có khế ước với tôi. Trán toát đầy mồ hôi, hắn bực tức nói: "Ta không tin ngươi có thể thu phục quỷ tướng mà ta lại không."

Mắt thấy thời cơ đã tới, tôi hô lên: "Tần Đại, ra tay!"

Tần Đại khoa chân múa tay, Nghiêm Phi Băng hốt hoảng: "Không thể nào, sao ngươi có thể cử động?"

Lạc Phong Tiếu đã yểm một chú ngữ lên Tần Đại, có thể ngăn chặn một lần phong tỏa, hắn há miệng phun ra một luồng khói xanh lè, đánh thẳng vào ngực Nghiêm Phi Băng.

Nghiêm Phi Băng bật ra phía sau, miệng không ngừng thổ huyết, thương thế vô cùng nặng. Hắn cũng là kẻ lợi hại, trong tình thế nguy cấp đã kịp phát động văn vương bát quái kính, một luồng sáng mạnh hất văng Tần Đại ra ngoài, thân ảnh Tần Đại liền trở nên mờ nhạt.

Nghiêm Phi Băng lại nhổ một ngụm máu lên mặt gương, miệng niệm chú ngữ, nháy mắt hút lấy Tần Đại vào trong.

Còn lại Khô Diệp đạo nhân, lão căn bản nào dám nhảy vào cuộc chiến, vội bỏ chạy theo sau Nghiêm Phi Băng. Tam ni cô rất gian xảo, thấy tình thế không ổn thì đã chạy mất từ khi nào.

Tôi sớm đã cắn cho lưỡi bật máu, nhổ xuống đất, lập tức dưới chân liền trồi lên. Siết chặt nắm đấm, thúc một cú thẳng vào mặt Hứa Long Sinh, Sở Nhất Phi làm bộ hoảng sợ hét lên, rồi nhảy ra.

"Khốn kiếp, lại để hắn chạy thoát, nhất định hắn sẽ mò đến chỗ của Tác Thả Bách!" Sở Nhất Phi nói.

Hứa Long Sinh lăn lộn vì đau, nghe vậy thì mặt đầy kinh hãi: "Ngươi...ngươi phản bội Nghiêm tiên sinh?"

Sở Nhất Phi giật lấy con dao, đâm thẳng vào lưng Hứa Long Sinh rồi rút ra, máu lập tức chảy ồ ạt. Nơi đây là quỷ vực, âm khí cực nặng, chúng tôi lại xuống bằng thân thể thực, người sống mà bị thương, âm khí xâm nhập, rất khó sống.

Hứa Long Sinh mất nhiều máu, rất nhanh đã suy yếu, miệng mấp máy, ngã sấp mặt xuống, vong mạng.

Hai con mắt của hắn trợn trừng, e là đến chết vẫn không ngờ được lại bị chính đồng bọn mình sát hại. 

Sở Nhất Phi chạy đi, hắn cũng rũ bỏ trách nhiệm: "Ngươi đừng nghĩ sẽ đổ lên đầu ta, dù có nói cũng chẳng ai tin ngươi đâu."

Tôi giải phóng cho Tạ lão và Lưu Cường khỏi đầm lầy, giờ đã không còn Tần Đại, mất đi một sự trợ giúp lớn, không dễ mà đán bại tên quỷ tướng kia.

"Haiz, không ngờ lại thua ở đây."

"Mới thế mà đã chịu thua, chẳng có chút chí khí nào." Trong màn sương mù vang lên giọng nói, Lạc Phong Tiếu bế tiểu quỷ bước ra, nhìn tôi cười.

"Sao anh xuống được đây?"

"Cậu quên ở Vương gia thôn cũng có một cửa vào à?"

Nhìn gương mặt cợt nhả của hắn, tôi hiểu vừa rồi hắn đã chứng kiến hết nhưng không làm gì, liền lẩm bẩm mấy câu.

Lạc Phong Tiếu nói: "Nếu cậu thực sự gặp nguy hiểm, nhất định anh sẽ cứu. Đây chỉ là một nước cờ hiểm, mục đích là tìm ra kẻ đã báo tin chi chúng ta, chắc chắn hắn sẽ không đứng nhìn cậu chết mà ra tay tương trợ."

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy.

"Sau khi cuộc tỉ thí, chúng ta sẽ đi tìm Sở Nhất Phi nói chuyện. Việc cấp bách bây giờ là giết tên quỷ tướng để chiếm ngôi hạng nhất đã."

"Nhưng chúng ta đâu biết quỷ tướng đang ở đâu, chưa kể bên cạnh hắn chắc chắn có rất nhiều quỷ hồn tay sai, không dễ ra tay."

Lạc Phong Tiếu cười: "Ta cũng biết làm vô gian đạo mà." Hắn lẩm bẩm chú ngữ, kết ấn tay, một thân ảnh béo múp từ dưới đất hiện lên, chính là gã béo chủ quán ăn. Hắn quỳ xuống dập đầu lạy Lạc Phong Tiếu mấy cái.

"Nuôi quân thì phải cho ăn, quỷ hồn cũng không ngoại lệ, chúng không thể đi đâu mà không ăn uống được. Hỏi hắn nhất định sẽ biết." Lạc Phong Tiếu nói.

Gã béo đã sớm nghe ngóng được tin nổi loạn, đám phản quân đang bao vây bên ngoài khu chợ quỷ, quỷ tướng không có mặt ở đó, hắn nhận được thông tin gì đó mà đã tới sườn núi Hồng Huyết.

"Chúng ta tới núi Hồng Huyết, nói không chừng có thể chặn đầu hắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK