Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, thật sự là đáng giận, đúng là kẻ tiểu nhân được thế thì làm càn. Triệu Tiểu Quý chép miệng, nói: "Ngươi có bản lĩnh thì cứu ông ta đi. Hừ, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu, nói không chừng ta vui, sẽ phát thiện tâm đấy."

Tôi cười khẩy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, liền ném ra một câu: "Đợi lát nữa tỉ thí, chúng ta nhìn xem."

Thấy sắc mặt Lưu Cường khó coi, tôi lấy một lá bùa ra, đốt rồi hòa vào nước cho ông ta uống. Triệu Tiểu Quý liền sán lại như con ruồi, cười nhạo: "Ai da, còn pha nước bùa cơ đấy, đây là thủ đoạn của phù thủy, biết ngay ngươi là kẻ giang hồ lừa đảo mà. Đừng có ở đây làm mất mặt nữa."

"Trùng độc mà ngươi không trị được, ta lại trị đựo, chứng tỏ ta giỏi hơn ngươi. Tố Tâm môn các ngươi chỉ dựa vào mồm mép thôi à, ta thấy các ngươi đúng là một đám dung y."

"Phi, ta đây đương nhiên trị được." Triệu Tiểu Quý mạnh miệng.

"Được đấy, vậy chúng ta cá cược."

Lão già phía sau tức giận nói: "Tiểu Quý, đánh cược với hắn, đừng làm mất mặt sư môn."

"Ngươi muốn cược gì?" Triệu Tiểu Quý có vẻ hơi hối hận, hắn là kẻ mồm mép, nhưng dùng cương đối cương thì lại chẳng đủ can đảm. Tôi hung lên thì hắn liền lép vế, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp, hắn không thể nhảy xuống được nữa rồi.

"Nếu ta chữa được cho bằng hữu của ta, thì chẳng cần gì nhiều, chỉ cần ngươi ra cửa hô to ba tiếng: Tố Tâm môn đều là phế vật."

"Thế nếu ngươi không chữa được thì sao?"

"Đơn giản thôi, ta sẽ rút lui khỏi âm dương hội."

Triệu Tiểu Quý liếc nhing xung quanh, thấy Bạch Vân Tử gật đầu với mình, mới dám nói: "Cược!"

Bạch Vân Tử đắc ý: "Lão đạo tu luyện hơn 50 năm mới có thể sử dụng hỏa phù. Tên đạo sĩ này không biết trời cao đất dày, lại muốn dùng hình nhân giấy ngăn cản, quá coi thường ta rồi."

Thấy lão tự tin, tôi cũng có chút hoang mang, sẽ không thua chứ? Nếu bị thua thì không thể hoàn thành lời hứa với Lạc Phong Tiếu, mặt mũi đâu mà gặp hắn.

Đang phân vân trong lòng, thì chưa đến mười phút sau, Lưu Cường thở hắt ra một tiếng, sau đó sắc mặt hồng hào trở lại, tinh thần phấn chấn.

"Hắn...hắn đóng kịch!" Triệu Tiểu Quý chỉ vào mặt tôi.

Quả nhiên có hiệu quả, tôi đắc ý giơ ngón giữa lên với hắn. Trên người tôi có ba lá bùa hộ mệnh do Nguyên thánh quân cho, dặn rằng có thể tiêu trừ hoạn nạn. Bùa do một vị thần cấp, đương nhiên không thể giả.

Lão già nói: "Lá bùa của ngươi có chút tà môn, đưa đây cho ta xem thử."

"Hết rồi, có mỗi một lá thôi." Tôi căn bản chẳng muốn trả lời lão.

Thấy lão còn muốn phát tác, Hiên Viên Phi Phi chen vào: "Chờ từ nãy đến giờ rồi, sao mấy bộ xương già cứ ở đây lải nhải, rốt cuộc có định tham gia tỉ thí không? Nhanh nhanh lên, tên kia, ra ngoài cửa hô to ba tiếng, bọn ta chờ!"

Triệu Tiểu Quý nhìn Bạch Vân Tử với ánh mắt cầu khẩn, nhưng đáp lại chỉ là một tiếng hừ rồi quay đầu đi.

Thiết Khuê định lên tiếng thì tay cảnh sát già xua đi: "Đám trẻ so tài, tài không bằng thì thua, có gì mà phải nói. Chúng ta lên uống trà đi, đừng quan tâm nhiều."

Lão già nói: "Tiểu tử, ngươi dám làm nhục Tố Tâm môn, từ giờ ngươi là kẻ thù của môn phái ta."

Triệu Tiểu Quý không còn cách nào khác, phải chạy ra ngoài hô lớn ba câu, ở đây có biết bao nhiêu đồng đạo, coi như Tố Tâm môn hoàn toàn mất thể diện. Toàn thân hắn ủ rũ như con gà chiến bại, khí sắc kém cỏi.

Quán trà có chiêu đãi bữa trưa, nấu nướng khá ngon.

Buổi chiểu, tiếp tục có một số người bước vào, một số khá nổi danh như Tạ lão của phải cản thi, ba ni cô phái thiên linh, khô diệp đạo nhân phái pháp hoa, và một số người tu đạo tự do.

Chạng vạng tối thì một kẻ mà tôi hận đến nghiến răng cũng vào, là Nghiêm Phi Băng, kẻ đã tấn công tôi cướp kiếm và gương đồng của Dao cô nương. Hắn cũng tham dự âm dượng hội sao?

Thiết Khuê và Bạch Vân Tử đích thân ra chào hỏi, giọng điệu vừa làm thân vừa nịnh nọt. Nghiêm Phi Băng đảo mắt qua tôi, giống như không nhận ra, hắn cười nói: "Hiên Viên Phi Phi, sao ngươi cũng đến đây vậy?"

"Sao? Đây là địa bàn của ngươi? Ta đến phải báo cáo với ngươi à?"

Chắc không ngờ đối phương lại bốp chát như vậy, Nghiêm Phi Băng đơ ra, rồi nói: "Ha ha, có sao đâu. Lần tỉ thí này chính là cuộc đấu giữa ta và ngươi. Nếu không có một đối thủ xứng tầm, chiến thắng của ta chẳng còn ý nghĩa gì."

Tiểu tử này thật ngông cuồng, tự cho mình là đẹ nhất khiến ai cũng khó chịu. Tôi để ý đến Sở Nhất Phi của Thanh Vân quán, hắn biến sắc, ánh mắt long lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại nở nụ cười hiền hòa.

Quái lạ, Bạch Vân Tử nhiệt tình với Nghiêm Phi Băng như thế, sao đệ tử của lão lại có thái độ bất mãn?

Hiên Viên Phi Phi đứng dậy nói: "Chưa chắc, nếu muốn nói có tư cách tranh ngôi đệ nhất, ngoài chúng ta ra còn người này nữa." Hắn kéo tôi qua: "Ta đây rất xem trọng Lý Lâm, chi bằng chúng ta liên thủ, đánh bại Nghiêm Phi Băng?"

Nghiêm Phi Băng cau mày, không nói gì.

Tôi nói: "Hai ngươi lại quá xem nhẹ nhân tài huyện thành rồi, ta thấy...Sở Nhất Phi cũng có cơ hội rất cao mà."

Sở Nhất Phi lườm tôi: "Có Nghiêm thiếu gia và Hiên Viên thiếu gia ở đây, tôi cùng lắm chỉ là người lót đường thôi."

Đợi đến khi không còn ai vào nữa, Bạch Vân Tử sai người ghi chép danh sách, sau đó nói: "Xem ra năm nay đông hơn các năm trước. Bởi vậy quy tắc sẽ ngặt nghèo hơn, chỉ hai mươi người được vào vòng tỉ thí. Nào, thả quỷ nô mà các vị thu phục được ra đây."

Hiên Viên Phi Phi thả ra họa bì quỷ, cảnh sát già nói: "Không tệ, thật sự không tệ, thanh nhãn lệ quỷ rất khó kiếm, không hổ là đệ tử Hiên Viên gia."

Nghiêm Phi Băng hơi hụt hẫng, hắn cũng thả ra một thanh nhãn lệ quỷ, nhưng chỉ là loại bình thường. Nếu theo lẽ thông thường, thanh nhãn lệ quỷ của hắn rất nổi bật, nhưng ai ngờ của Hiên Viên Phi Phi lại là loại hiếm. Chưa gì đã bị đối thủ chiếm thượng phong, tâm trạng của hắn tôi có thể hiểu

Sở Nhất Phi cũng không tệ, thả ra một lệ quỷ mắt đỏ rất hung.

Những người còn lại không có gì đặc sắc, đương nhiên không loại trừ có người giả ngu, không muốn tự biến mình thành mục tiêu của người khác. Tôi và Lưu Cường thả ra hai lệ quỷ mắt đỏ, hai lệ quỷ này do đạo nhân trông coi quỷ vực đưa, trông cũng bắt mắt.

Cuối cùng Bạch Vân Tử tuyên bố bảy người bị loại, hai mươi người còn lại sẽ tiến vào vòng tỉ thí. Tỉ thí dựa vào điểm số, sau ba vòng thi, ai có điểm cao nhất sẽ chiến thắng. Tôi nghe mọi người bàn tán, nếu muốn tham gia đại hội thiên long thì ít nhất phải đạt top 3 ở đây.

Bạch Vân Tử tuyên bố: "8h sáng mai, tập hợp ở Bát Quỷ thôn, tỉ thí tróc quỷ."

Tôi với Lưu Cường quay về cửa hàng, trên đường đi tôi nhắn ton cho Lâm Lộ bảo cô ta cung cấp chút thông tin. Cô tiểu thư cảnh sát liền tới ngay trong đêm, còn mang theo một túi hồ sơ dày cộp.

"Mời tôi ăn cơm đi, để tìm tài liệu cho anh, tôi phải nói vã bọt mép suốt cả buổi, cổ họng khô khốc ra rồi."

Tôi bảo Lưu Cường dẫn cô ấy đi ăn lẩu, còn mình ở nhà nghiên cứu tài liệu.

Bát Quỷ thôn là một thôn bỏ hoang ở rìa huyện thành, cách Vương Gia thôn không xa. Trước kia, khi quân Nhật xâm lược, cả thôn bị giết chết trong một đêm, nơi đó trở thành một nơi oán khí cực nặng, thi thoảng lại có người bị ma quỷ sát hại. Sau này một chưởng môn của Thanh Vân quán đã bố trận phong ấn, khiến đám ma quỷ không thể ra khỏi thôn.

Mặc dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có một số người ưa mạo hiểm mà xâm nhập, và đôi khi đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Để chuẩn bị cho cuộc tỉ thí, chúng tôi đi ngủ sớm.

Nửa đêm, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi mắt nhắm mắt mở đi ra. Bên ngoài chợt có bóng ma vụt chạy, thềm cửa có hàng chữ viết bằng tro tàn: "Cẩn thận căn nhà có đai lưng màu đỏ, có cạm bẫy."

Lại có người cảnh báo cho mình, là ai được nhỉ?

Ngày hôm sau, chúng tôi đến thôn Bát Quỷ, có mấy người tới nói chuyện với tôi, họ là những người đầu tiên bước vào quán trà hôm qua, dẫn đầu là người trung niên cầm tẩu thuốc.

"Lý Lâm, cậu có muốn hợp tác với bọn tôi không?"

"Hợp tác? Hợp tác như thế nào?"

Ông ta nói: "Tham gia đại hội âm dương lần này, đứng đầu là Hiên Viên Phi Phi, Nghiêm Phi Băng và Sở Nhất Phi. Tiếp sau đó là người của phái cản thi và phái thiên linh, chúng ta đấu không lại. Tất cả ở đây đều là người tu đạo tự do không môn phái, nếu muốn có thành tích tốt thì phải hợp tác."

Người này đã nhìn rõ được vấn đề.

"Cho dù chúng ta hợp tác, cũng không thắng được họ đâu."

"Chưa chắc, người đông thì thế mạnh, chưa kể bọn tôi không nhắm đến ngôi đệ nhất, chỉ cần một thứ hạng tốt, được nhận phần thưởng là đủ rồi. Cậu không biết đấy thôi, những ma quỷ hôm nay bắt được sẽ thuộc sở hữu của chúng ta, sau này có khả năng được luyện thành quỷ nô."

"Nghe có vẻ hấp dẫn đấy."

"Thấy cậu là người thông minh, quả nhiên không phí lời. Nhưng muốn chia sẻ lợi ích thì phải có bật đảm bảo. Lá bùa trị bệnh hôm qua cậu mang đến có còn không, đưa chúng tôi vài lá."

Tôi cười khẩy, hóa ra mục đích là như thế.

Chợt hắn đưa mắt ra hiệu, đám người liền xúm lại bao vây tôi, có chút ác ý nói: "Đây cũng không phải ý kiến của riêng tôi, mà là của tất cả mọi người. Cậu đắc tội với Tố Tâm môn và Thanh Vân quán, họ đâu phải kẻ dễ chơi. Chỉ cần cậu đưa bùa chữa bệnh cho chúng tôi, chúng tôi sẽ hợp sức giúp cậu."

"Khỏi cần, đám chân tay mèo quào các ông, qua được vòng 1 đi đã rồi hãy đến tìm tôi bàn điều kiện."

Tôi cười nhạo. Còn giúp tôi đây đối phó Thanh Vân quán ư? Sao hôm qua không ai đứng ra nói giúp mấy câu? Chỉ e khi đối mặt với Sở Nhất Phi và Nghiêm Phi Băng, các người còn chạy nhanh hơn ai hết.

Thấy tôi cự tuyệt, hắn lập tức đe dọa: "Sao? Ngươi xem thường bọn ta? Ha ha, các huynh đệ, cho tiểu tử này nếm thử sự lợi hại. Chúng ta đông người, không cần phải sợ."

Nhìn hắn xoa xoa tay muốn động thủ, đúng là nghĩ tôi như quả hồng nhũn.

"Hồng nhãn quỷ, chặt chân hắn cho ta." Tôi ra lệnh, thả hồng nhãn lệ quỷ ra. Tối qua tôi đã cho nó ăn no hương khói, hơn nữa còn hứa, nếu nó toàn tâm toàn ý, xong việc sẽ thả nó về quỷ vực.

Hồng nhãn lệ quỷ cười nham hiểm, rồi lao lên đấm đá.

"Đừng sợ, chúng ta đông người, lẽ nào lại sợ một con hồng nhãn lệ quỷ? Mọi người, lên!" Gã trung niên la lên, nhưng chính hắn lại thừa cơ lẩn ra phía sau.

Đột nhiên gã trung niên kêu lên một tiếng ai da, ngã lăn ra đất. Thì ra hai hình nhân do Lưu Cương thả ra đã lén chạy đến dưới chân gã, hất ngã. Hồng nhãn lệ quỷ xông lên, nhằm ống đồng của gã mà giẫm mạnh. Rắc, xương chân gãy lìa.

"Ngươi...tên ác ma này, lại động thủ với đồng đạo!" Có người kêu lên.

"Mọi người đi thôi, đừng đứng ở đây chung với hắn. Tôi nghe nói hắn là chó săn của âm tào, giúp quỷ sai đối phó người tu đạo đấy."

"Bắt đầu từ bây giờ, hắn chính là kẻ địch của chúng ta, không ai được giúp hắn, nếu không sẽ là kẻ phản bội!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK