Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không nhịn được mà kêu lên oan uổng, chỉ hái một cọng cỏ thôi, đâu gây họa gì. Lạc Phong Tiếu vỗ đầu tôi, đùa giỡn: "Thằng em ngốc, ta thực sự nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu đấy. Sao anh đây lại coi trọng cậu nhỉ. Gò đất ở qu thủy nhai là một chỗ phong ấn, bên dưới là một ác quỷ lợi hại, cậu phá vỡ tám mặt gương, lại nhổ cỏ thi hàn, nó đương nhiên sẽ được thả ra."

Tôi há hốc mồm kinh ngạc, Hiên Viên Phi Phi cũng ngây người: "Không phải lỗi của tôi, là Lý Lâm làm mà." Hắn lập tức chối bỏ trách nhiệm, vô liêm sỉ!

Sao có thể để mình tôi gánh cái nồi đen này chứ, tôi vội nói: "Chẳng phải do ngươi bị ma nữ kia mê hoặc, lại còn ôm mộng báo thù thay người ta, lúc đó ngươi tích cực lắm mà?"

"Ta bị lừa mà, ngươi thông minh, sao lúc đó không ngăn ta lại?"

Lạc Phong Tiếu xoa tay, đứng cười mà nhìn chúng tôi cãi nhau, sau đó nói một câu: "Chắc chắn ma nữ kia nghĩ hai người rất đáng yêu, đúng là hai tên đần."

Tôi đỏ mặt, vội hỏi Lạc Phong Tiếu chuyện là thế nào.

"Ngốc lắm." Hắn lúc lắc cổ tay, nói: "Cậu không biết mở mắt ra mà suy nghĩ, xung quanh ngọn cỏ thi hàn đó, chẳng hồn ma nào dám tới gần, sao ma nữ tên Như Yên kia lại bảo hai cậu đi lấy? Vậy chẳng phải đi chịu chết ư?"

Đúng vậy, lúc đó tôi chỉ thấy lạ là tại sao Như Yên cứ giục chúng tôi lên đường sớm, nói là thời gian có hạn, hóa ra đã bị ma nữ này tính kế.

"Lẽ nào cô ta nhìn ra được chúng ta không phải hồn ma?"

Hiên Viên Phi Phi nhìn tôi, rõ ràng là cả hai đã bị một ma nữ xoay như con dế. Tôi lo lắng hỏi: "Tên ác quỷ kia đáng sợ lắm à? Hôm nay quỷ nghiệt thạch mở ra, liệu hắn có trốn lên dương gian không? Nếu vậy thì tội của tôi thật lớn."

Lạc Phong Tiếu xoa cằm: "Bỏ trốn thôi, hắn vốn là một người tu đạo lúc sinh thời, sau này rơi vào quỷ vực, gây ra một hồi gió tanh mưa máu. Tu vi của hắn đều ở top đầu hai giới âm dương. Tuy nhiên hôm nay bị đoạt mất hai viên châu, hắn cũng chỉ là một hồn ma mắt đen thôi, có lẽ sẽ tạm thời ẩn thân một thời gian."

"Anh biết hắn?"

Lạc Phong Tiếu không trả lời, chỉ nói: "Chuyện này rất cổ quái, ta cảm giác có người đứng sau giật dây tất cả, còn phải điều tra kỹ lưỡng đã."

Hiên Viên Phi Phi vỗ ngực: "Tôi cũng sẽ bảo người nhà giám sát xem."

"Đi thôi, hôm nay quỷ vực khá hỗn loạn, ở lại cũng không ý nghĩa gì."

"Tần Đại thì sao, hắn không việc gì chứ? Tôi nghe nói có người dẫn lục cương đi quấy phá, không phải là anh chứ?"

Lạc Phong Tiếu vẫy tay, từ trong luồng âm phong mãnh liệt xuất hiện một quỷ tướng, đôi mắt xanh toát ánh sáng trắng. Hắn quỳ xuống trước mặt tôi, nói: "Tần Đại bái kiến chủ nhân!"

"Quỷ tướng?" Hiên Viên Phi Phi thất thanh, vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ.

Lạc Phong Tiếu nói, hắn đến chợ quỷ cướp một thứ của người tên là Thiết Khuê, giúp đỡ nên Tần Đại thuận lợi thăng cấp. Máu của tôi nhỏ lên trán Tần Đại, giờ hắn đã trở thành quỷ nô của tôi, thời gian khế ước là một trăm năm.

"Sau này gặp ai tên là Thiết Khuê thì cậu tránh mặt đi, hiện giờ cậu chưa phải đối thủ của hắn."

Hiên Viên Phi Phi hỏi: "Thiết Khuê mà anh nói không phải là tên có cái trán gồ lên như ông thọ đấy chứ?"

"À...hình như là vậy."

Hắn vỗ đùi, giơ ngón cái lên nói: "Trời ạ, thuật pháp của ca ca ngươi thật ghê gớm. Có biết Thiết Khuê là ai không? Hắn là trưởng lão của huyền dương thực cung, là quan giám sát cho đại hội âm dương lần này. Anh đúng là lợi hại, đại hội chưa diễn ra mà đã đắc tội với quan giám sát."

Tôi trợn mắt nhìn Lạc Phong Tiếu, hắn lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhất định hắn biết rõ đối phương là ai, nhưng cố tình làm vậy.

"Thế thì hay rồi, đắc tội với Thanh Vân quán, giờ còn chọc đến cả quan giám sát của Huyền Dương thực cung, đúng ý nguyện của anh rồi nhé, từ giờ anh phải bảo vệ tôi đấy."

"Anh của cậu đã bỏ mặc cậu bao giờ chưa? Yên tâm, hai huynh đệ chúng ta liên thủ sẽ là vô địch thiên hạ. Sớm muộn cũng có một ngày, anh đưa cậu lên làm thủ lĩnh Huyền Dương thực cung."

Lạc Phong Tiếu hào khí trùng trùng, đến tôi cũng bị dao động, chỉ có Hiên Viên Phi Phi là bĩu môi, ánh mắt khác thường.

Lạc Phong Tiếu đi tới ban thờ phía trước, nhìn tượng thần trong nhà Dao cô nương, niệm chú ngữ gì đó. Một đạo sĩ nhảy ra từ ban thờ, tay cầm phất trần, cung kính nói: "Vãn bối là người tu đạo, trông coi Thạch Thủ Tĩnh của quỷ vực, bái kiến Lạc công. Thân thể ngài vẫn khỏe mạnh như thế, đúng là phúc đức trời ban, không uổng sự trông mong của chúng tôi."

Đạo sĩ này râu tóc bạc trắng, vậy mà trước mặt Lạc Phong Tiếu lại cung kính như vậy, còn xưng là vãn bối?

Lạc Phong Tiếu chỉ vào tôi: "Đây là em họ ta."

"Lần trước vãn bối gặp rồi, cho dù Tần Đại không ra tay, vãn bối cũng sẽ cứu."

"Nghiêm Phi Băng kia thì không là gì, nhưng thế lực của Nghiêm gia nhà hắn thì không nhỏ, ngài phải cẩn thận." Ông ta quay sang giải thích với tôi, tôi gật đầu cảm ơn.

Lạc Phong Tiếu nói: "Ngươi thay ta nghe ngóng động tĩnh phía Thanh Vân quán, ta nghi ngờ lần mở quỷ nghiệt thạch này của họ không đơn giản."

Đạo sĩ nói: "Lạc công, tôi có nghe được chút phong thanh về việc này. Quỷ vương trước của quỷ vực tên là Chư Thành, nửa năm trước hắn đột nhiên mất tích, Xích Giác lên thay, nghe nói còn có cả đạo sĩ của Thanh Vân quán lên kế hoạch cho hắn. Nhưng tiểu quỷ vương chạy thoát, tiểu quỷ vương rất thông minh, tiền đồ sáng lạn, Xích Giác không bắt được nên mời đạo sĩ Thanh Vân quán đến giúp."

Rồi ông ta liếc nhìn tôi, tim tôi đập mạnh thình thích.

"Phong ấn của quỷ thủy nhai bị phá, tên kia thoát ra."

"Chuyện này ta biết rồi."

Lão đạo sĩ lại liếc tôi, xem ra không có ý tốt gì.

"Ngươi giúp ta giấu kín, đừng để mọi người biết là di ai làm. Đứa em này của ta tiền đồ vô lượng, không thể vì chuyện này mà trì hoãn được."

"Dạ, Lạc công yên tâm."

"Không còn chuyện gì nữa, đưa chúng ta lên trên đi."

Lão đạo sĩ nói với tôi: "Tôi có một đệ tử, bản lĩnh non kém, nhưng ý chí khá kiên định. Hắn cũng muốn tham gia đại hội âm dương, liệu có thể nhờ cậu chiếu cố nó một chút?"

"Đương nhiên!" Lão đạo sĩ là nể mặt Lạc Phong Tiếu, muốn có quan hệ với tôi, tôi nào có lý do từ chối.

Đạo sĩ hô một tiếng, phất cây phất trần, một lực đẩy mạnh mẽ đưa chúng tôi đi lên. Khi chân vừa chạm mặt đất thì nhận ra, chúng tôi đang đứng trước một đạo quán cũ kỹ, một đạo sĩ trung niên bước ra nói: "Tiểu đạo Lưu Cường, cậu chính là Lý Lâm? Sư tổ truyền tin, bảo tôi đi cùng cậu tham gia đại hội âm dương."

Chúng tôi đi suốt đên quay về huyện thành, lúc Hiên Viên Phi Phi chuẩn bị đi, Lạc Phong Tiếu gọi hắn lại nói: "Ta còn cướp được ba viên đan dược của Thiết Khuê, các ngươi uống hết đi, rất tốt đấy."

Tôi và Lưu Cường không đắn đo mà uống, Hiên Viên Phi Phi lại do dự, bởi uống viên đan dược này đồng nghĩa với việc trở mặt với Thiết Khuê, hắn nói: "Tôi có thể không uống không?"

Tôi tỏ ra không hài lòng: "Ta đã cứu ngươi hai lần, không, tính cả ma nữ nữa là ba lần. Ngươi không uống, ta thật thất vọng."

Hắn nhăn nhó, bỏ viên thuốc vào mồm: "Ngươi đừng có để bị bắt đấy, nếu làm liên lụy đến ta, ta tính sổ với ngươi."

Mấy ngày tiếp theo nghỉ ngơi tại cửa hàng, Lạc Phong Tiếu dạy tôi mấy thuật pháp, chỉ điểm thêm việc tu luyện. Nghe tin chúng tôi về thì Trần gia liền mời đi ăn, Trần lão gia cùng bé gái Trần Nghệ đã hồi phục tinh thần, rất nhiệt tình với chúng tôi.

Trần lão gia còn gọi điện cho nhị gia đến, một dân đen như tôi, lần đầu được ngồi nói chuyện cùng lãnh đạo tỉnh ủy, cứ kích động suốt cả buổi.

Trần Tố rất có tình ý với Lạc Phong Tiếu, nhưng hắn chẳng hề để ý đến cô ta.

"Trần Tố rất thích anh đấy, sao anh không nói gì?"

Lạc Phong Tiếu gõ trán tôi: "Không biết lớn nhỏ, gọi ai? Gọi lại. Ta đã nói rồi, ta là người tu đạo, sẽ không kết hôn với phàm nhân."

Hắn vừa nói vừa thở dài, như thể đã trải qua chuyện đau lòng nào đó, tôi cũng không nỡ bóc vết thương của hắn ra.

"Tiểu quỷ nuốt viên âm châu, ta phải mang nó ra ngoài phát tán để hấp thu hết công hiệu. Cậu ở lại một mình, cẩn thận một chút. Dương châu là một bùa hộ mệnh, nhớ luôn mang theo nó bên người."

Tôi hôm đó, Lâm Lộ gọi điện cho tôi, nói: "Lý Lâm, người của Hứa gia được thả rồi, anh phải cẩn thận, chắc chắn họ sẽ báo thù."

"Sao nhanh thế?" Tôi kinh ngạc.

Cô ta khổ sở nói: "Đại hội âm dương sắp diễn ra mà. Lần này tổ chức ở huyện thành, mà Hứa gia lại là gia tộc tu đạo lớn nhất ở đây, không thể không thả. Hứa Long Sinh đã ký cam kết với lãnh đạo, nên phía trên quyết định sẽ thả họ sớm."

"Không sao, tôi sẽ cẩn thận."

Đến chạng vạng tối hôm sau, Hứa Hưng Lăng đã lái chiếc xe sang trọng đến cửa hàng tôi, quát tháo: "Lý Lâm, tên khốn kiếp, hừ cho dù ngươi đẩy cả nhà ta vào tù, nhưng ta đã ra rồi đây. Nói cho ngươi biết, lần này ngươi không xong với ta đâu."

"Sao, vẫn muốn đánh nhau với ta à?" Tôi khinh thường nói.

Tiểu tử hưng lăng cười nham hiểm: "Người tu đạo bọn ta không thích tiếp xúc với âm tào. Ngươi lại gọi một đám quỷ sai đến đối phó nhà ta, nói cho ngươi biết, lần này ngươi đã chọc giận toàn bộ giới âm dương sư rồi. Tất cả mọi người sẽ coi ngươi như kẻ thù, quan chủ khảo lại là chưởng môn của Thanh Vân quán, ha ha, ngươi nói xem, ông ta sẽ bỏ qua cho ngươi không?"

Tôi cau mày, đại hội âm dương lần này thật đúng là hang hùm miệng sói. Tuy nhiên đã nhận lời với Lạc Phong Tiếu rồi, nhất định tôi sẽ tham gia, hơn nữa còn phải chiến thắng, dù nguy hiểm đến đâu cũng nghênh diện chống đỡ.

"Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, ta đây nhất định sẽ tham dự, khỏi cần ngươi khích bác."

"8h sáng mai, quán trà Ngụy Phong, ngươi không đến thì làm con rùa rụt cổ!"

Sáng hôm sau tôi dậy sớm, quán trà đó lần trước đã ngồi, coi như biết đường. Từ phía xa đã thấy mấy người đang đứng tụ tập bên ngoài, có vẻ gặp trở ngại gì đó.

Hóa ra là căn bản không đi tiếp được, quán trà chình ình ở đó, nhưng họ cứ bước vào trong thì lại phát hiện mình đang ở trước cửa, thật sự là quỷ dị. Đây đang giữa ban ngày, lẽ nào lại có quỷ dựng tường?

Tôi thấy quái lạ, có thứ gì ở cửa nhỉ, bèn dùng thiên nhãn quan sát. Hóa ra sau cửa có hai hồn ma, mỗi khi có người bước vào, một con sẽ bịt mắt, còn một con xoay người đó theo hướng ngược lại. Vậy là hò nghĩ mình đang đi vào trong, nhưng thực ra lại là đi ra ngoài.

Đó chính xác là quỷ dựng tường, do đang giữa ban ngày nên không ai nghĩ tới điều đó, họ cho rằng đây là trận pháp bí ẩn, nên cứ chạy vào liên tục. Chắc đến tối cũng chẳng vào được.

Chúng tôi đứng nhìn một lát thì Lưu Cường đứng ra nói: "Đi, chúng ta vào."

Tôi rút một lá tá quỷ phù, hiên ngang mà bước vào. Khi con ma ở cửa chuẩn bị che mắt, tôi giơ lá bùa ra, nó hoảng sợ thối lui, hai chúng tôi thuận lợi đi vào.

Trong quán trà đã có năm người: một đại Hán ngồi xổm trông như nông dân, với cái tẩu thuốc nghi ngút khói; một thanh niên cao gầy, trên vai có một con chim cắt; một thanh niên mặc đạo bào trông rất kiểu cách. Cuối cùng là hai kẻ mà tôi ghét nhất, cha con Hứa Long Sinh và Hứa Hưng Lăng.

Trên lầu có tiếng nói cất lên: "Lại một người nữa vào được. Không tệ, còn rất trẻ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK