"Lý Lâm...ở đây!"
Lâm Lộ tách đám đông đứng xem, chạy tới trước mặt tôi: "Tôi đặc biệt đến xem anh thi đấu, đừng làm mất thể diện nhé."
Rồi cố ý nói thật lớn trên lôi đài: "Lý Lâm, đừng để tôi xấu hổ, tôi đã sớm ngứa mắt tên họ Nghiêm này, anh phải cho hắn một bài học nhớ đời."
Nghiêm Phi Băng đứng trên đài, sốt ruột nói: "Nhanh lên, rốt cuộc ngươi có đấu hay không?"
Lâm Lộ lườm hắn: "Sao thế, sợ thua à? Nếu sợ thì tự cút xuống đi!"
Cô ấy còn giơ ra một cái máy quay: "Yên tâm, tôi sẽ quay clip trận đấu này, ghi lại tất cả tư thế oai phong của anh. Nếu ai đó dám giở trò, hừ, tôi là cảnh sát, sẽ đòi lại công bằng cho anh!"
Tôi thầm cảm động, cô gái nhỏ này là sợ Nghiêm Phi Băng chơi xấu nên cố ý lưu lại bằng chứng. Lâm Lộ ghé sát lại gần tôi, nói nhỏ: "Nếu hắn định dùng âm chiêu thì chúng ta phải có chuẩn bị. Anh cẩn thận nhé, nếu nhắm không thắng được thì xin thua, chúng ta đều lớn cả rồi, không sợ mất mặt, mất mạng mới đáng sợ."
Tôi vỗ vào má cô ấy: "Rốt cuộc thì cô đang cổ vũ tôi hay cổ vũ họ Nghiêm? Lập trường có vấn đề à?"
Quay sang nhìn Lạc Phong Tiếu, hắn cười: "Đệ đệ ngốc, đừng làm mất mặt ta."
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đến khoảnh khắc này, nhằm đáp lại sự hy vọng của Lạc Phong Tiếu, tôi uy nghi lẫm lẫm mà nhảy lên lôi đài, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Hai mắt Nghiêm Phi Băng toàn tơ máu, sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ không được nghỉ ngơi đầy đủ. Xem ra Sở Nhất Phi nói đúng, hắn không ở trong trạng thái tốt nhất.
"Chà, không phải là do thu phục Tần Đại mà hao phí tinh lực đấy chứ? Trông ngươi yếu ớt thế kia, ta chỉ dùng một ngón tay là đẩy ngã, ngươi nên đầu hàng đi thôi, đằng nào mà chả thua." Tôi chớp thời cơ mà đả kích.
Nghiêm Phi Băng nhếch mép: "Ngươi đang nói đùa gì vậy, ta thua ư? Người thua là ngươi đấy, hơn thế nữa ngươi còn mất mạng cơ."
"Khẩu khí ngông cuồng lắm, ta xuống âm tào, đến Hào gia còn không cách nào giết ta, ngươi có chắc?"
Nghiêm Phi Băng cau mày: "Đúng thật là ta không ngờ ngươi có thể trở về từ âm tào. Hừ, đúng là loại gián khó chết, được rồi, lần này ta sẽ đích thân ra tay giết ngươi!"
"Ta khuyên ngươi một câu, ngươi nên cẩn thận với Sở Nhất Phi, chính hắn là người đã giết Hứa Long Sinh."
Hiên Viên Phi Phi thua quá oan uổng, tôi thầm tức giận, nhân cơ hội mà rửa mắt cho hắn.
"Chuyện đó cũng bình thường thôi." Nghiêm Phi Băng cười.
Tôi cau mày, có chút khó hiểu.
"Bọn hắn đều là hai con chó dưới tay ta, ta ném một cục xương thì liền cắn nhau, việc một con cắn chết con con lại, chẳng phải là điều rất bình thường ư?"
Tôi cứng họng, Sở Nhất Phi là loại người quỷ kế đa đoan, vậy mà ngươi lại coi hắn là con chó trong tay, coi chừng có ngày bị nó quay lại cắn cho một nhát đấy.
Chuyện đã đến nước này, cũng hết cách.
Nghiêm Phi Băng giành thế tấn công trước, hắn xuất ra ba quỷ hồn. Một lệ quỷ tay cầm trường thương, hai lệ quỷ còn lại đều mắt đỏ, khí thế hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Không còn Tần Đại, trong tay ngươi chẳng có quỷ nô nào, để ta xem ngươi dùng cách nào đấu với ta!"
Tôi cười thầm, lá bài tẩy của ta còn lớn hơn sự tưởng tượng của ngươi đấy. Nếu ta cho tiểu quỷ ra trận, hừ, chỉ e ngươi sợ đến không dám đánh rắm. Tuy nhiên trước cuộc tỉ thí, Lạc Phong Tiếu đã hỏi tôi có cần dẫn tiểu quỷ theo không, nhưng tôi từ chối.
Từ lúc bắt đầu luyện thuật pháp, cứ phải nhờ vào sự trợ giúp của Lạc Phong Tiếu, lần này tôi muốn chứng minh, với thực lực của bản thân cũng đủ để giành chiến thắng. Tôi sẽ không mãi mãi bám váy hắn, mà phải tự đứng trên đôi chân của mình, thậm chí là phải đứng ngang hàng với hắn.
Chưa kể, cả đồng hồ lô kiếm cùng với văn vương bát quái kính đều nằm trong tay hắn, nếu dùng quỷ hồn đấu với hắn, khác nào tự cho hắn lợi thế.
Tôi gầm nhẹ một tiếng, bước tới.
"Ngươi bị ngu rồi à, tưởng rằng mình có thể thắng được lệ quỷ của ta? Thanh nhãn đâu, giết hắn!" Nghiêm Phi Băng chế nhạo rồi hét lên.
Hai hồng nhãn lệ quỷ lao ra bọc sau lưng tôi, thanh nhãn lệ quỷ thì đánh phía trước. Thanh trường thương trên tay nó hừng hực quỷ khí, chắc chắn là vũ khí được đặc biệt chuẩn bị cho cuộc đấu này.
Tôi vung hai gói tro hương đẩy lui hai hồng nhãn lệ quỷ, rút pháp thước xông thẳng về phía thanh nhãn.
Thanh nhãn lệ quỷ gầm lên, múa trường thương thành hình cánh hoa, chặn đòn đánh bằng pháp thước của tôi. Khí lực của nó thật lớn, cánh tay tôi bị chấn đến te dại. Còn chưa kịp định thần, nó đã sấn tới, mũi thương nhắm thẳng vào cổ.
Khen cho một thanh nhãn lệ quỷ lợi hại, tôi nhảy về phía sau một bước né tránh. Lập tức nó xoắn hai tay, mũi thương như con rắn bám theo không bỏ.
Tôi vung pháp thước ra đỡ, nhưng tay của thanh nhãn lệ quỷ lại rung lên, ngọn thương uốn éo, quấn quanh làm cánh tay tôi xước xát.
Vội nhắm mắt rồi mở thiên nhãn, không nhịn được mà thầm chửi tục một câu, binh khí trong tay nó căn bản nào phải trường thương, mà là một xà quỷ. Chẳng trách nó lại khó lường như vậy.
Trong cuốn âm hoa kinh mà tôi học có thuật pháp đối phó với ký quỷ thuật, liền vốc một nắm đậu nành trộn máu chó đen, ném đầy ra đất, miệng niệm chú: "Thái thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân. Cấp cấp như lệnh!"
Đậu nành lăn lông lốc dưới sàn, thanh nhãn lệ quỷ đạp phải lập tức trượt ngã, vũ khí rơi khỏi tay. Xà quỷ kêu lên đau đớn, tôi liền xông tới dùng pháp thước đập thẳng vào đầu nó.
Rốp! Não con xà quỷ bị đập nát.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng sáo vi vu vang lên, ma âm uốn lượn đánh vào nhân tâm. Toàn thân tôi tức thì cứng đờ ra, không thể cử động, Nghiêm Phi Băng đang thổi sao, thấy vậy liền ra lệnh: "Mau, thanh nhãn, cắt cái đầu hắn xuống cho ta!"
Thanh nhãn lệ quỷ vội bò dậy, xông về phía tôi, hiện tôi không thể cử động, việc lấy cái đầu tôi xuống dễ như trở bản tay. Tuy nhiên, khi nó vừa tới trước mặt, khoé miệng tôi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Lại một nắm đậu nành trộn máu chó đen ném ra, toàn thân thanh nhãn lệ quỷ xèo xèo thiêu đốt, nó hét lên trong đau đớn. Tay còn lại của tôi đã chuẩn bị sẵn một lá bùa, áp tới dán lên trán nó.
Sắc mặt Nghiêm Phi Băng vô cùng khó coi, hắn thất thanh: "Sao ngươi lại có thể phá được định thân thuật của ta?"
"Đồ ngốc, một chiêu sao có thể đắc thủ hai lần? Lần trước ta bị ngươi đánh lén, lẽ nào ngươi thực sự nghĩ lần này ta vẫn dính đòn?" Vừa nói tôi vừa lấy hai cục bông thấm máu chó đen trong tai ra: "Ta đã sớm có phòng bị rồi!"
"Giờ không ai có quỷ hồn nữa, coi như chúng ta cạnh tranh công bằng, còn thủ đoạn nào thì mang nốt ra đây."
Nghiêm Phi Băng tức đến nghiến răng ken két, tự mình xông lên. Quyền cước của tiểu tử này cũng khá, chắc là thường xuyên luyện tập, thế nhưng dù có khá đến mấy thì cũng không thể bằng thanh nhãn lệ quỷ được. Mà đến thanh nhãn lệ quỷ còn không làm gì được tôi, huống chi người sống. Một góc vạt áo của tôi hắn cũng không chạm được, còn bị tôi đấm vào mũi.
Chợt Nghiêm Phi Băng nhảy lùi ra sau, lau máu mũi, cười nham hiểm: "Ta đã biết điểm yếu của ngươi. Ngươi xong đời rồi!"
Mình có điểm yếu gì nhỉ? Tôi đang thắc mắc thì hắn đã ra lệnh cho hai hồng nhãn lệ quỷ quấn lấy tôi, còn bản thân đứng sau niệm chú.
"Thiên trường thủy, địa trường thủy, kim trường thủy, tam thủy tịnh nhất thủy. Chiêu đại quỷ, thỉnh lưỡng quỷ, tứ tiểu quỷ bá ma thôi. Chính thôi chính chuyển, nghich thôi ngã chuyển, như nhã bất chuyển, áp tại âm sơn hạ miên, ký cốt thiên niên, bất khả xuất thế. Nam đấu lục lang, bắc đấu thất tinh, tốc tốc sắc lệnh!"
Một câu chú ngữ rất dài và hao tổn tinh lực, niệm xong toàn thân Nghiêm Phi Băng ủ rũ vì mệt mỏi, có thể hình dung nó là một chú ngữ cực mạnh.
Thật khí hiểu, rốt cuộc nó là chú ngữ gì?
Chợt cảnh sát già nói: "Chú ngữ chiêu quỷ, có phạm luật không?"
Thiết Khuê nham hiểm nói: "Đã là so tài thuật pháp, đương nhiên không giới hạn bất kỳ thuật pháp nào. Chiêu quỷ thuật cũng là một trong những chiêu thức của người tu đạo."
Tôi nhạy cảm nắm được ẩn ý nhắc nhở của cảnh sát già. Chiêu quỷ thuật? Nghiêm Phi Băng muốn thỉnh quỷ ư? Vội cũng niệm chú ngữ: "Thái thượng lão quân giáo ngã lai sát quỷ, thượng hô ngọc nữ, thu nhiếp bất tường. Tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh. Tiền hữu hoàng thần, thần sư sát phạt, bất tị cường hào, tiền sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang. Há thần bất phục, há quỷ cảm đương. Cấp cấp như lệnh!"
Trên lôi đài bỗng xuất hiện một vòng xoáy đen kịt, quỷ khí hừng hực, như là cửa thông với địa ngục u minh.
"Grào!!!" Từ trong vòng xoáy, một thanh nhãn lệ quỷ nhảy ra. Con quỷ này rất quái dị, chỉ có một nửa đầu, một nửa thân mình, một tay và một chân, giống như bị ai đó chém dọc từ trên xuống dưới vậy.
Cảnh sát già nói: "Không hổ là đệ tử Nghiêm gia, gọi được cả lưỡng âm quỷ. Con quỷ này vốn có một cặp, một trái một phải, nếu hợp lại thì còn mạnh hơn cả quỷ tướng."
Bạch Vân Tử khó chịu: "Tiền Tiến, ông có ý gì? Sao tôi cứ thấy hình như ông cố tình nghiêng về phía Lý Lâm? Chúng ta là giám khảo, phải đứng trên lập trường công minh, không thể âm thầm chỉ điểm được!"
Tiền Tiến liếc nhìn lão: "Nói rất đúng, tuy nhiên, làm người thì phải lời nói đi đôi với hành động!"
Ông ta nói lớn, đủ cho tất cả mọi người ở hiện trường nghe thấy, Bạch Vân Tử tức giận hừ một tiếng rồi ngồi phịch xuống ghế.
Thiết Khuê vội giảng hoà: "Được rồi, chúng ta ngồi xuống hết đi, đừng ai lên tiếng nữa."
Trong vòng xoáy lại có một cái đầu thò ra. Tôi đã được Tiền Tiến chỉ điểm, nào có thể để nó chui lên, vội xông tới, vung pháp thước đã được niệm sát quỷ chú, đập xuống. Con quỷ vừa thò ra, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị tôi đánh vỡ đầu, gào lên thảm thiết, rụt trở về.
Nghiêm Phi Băng tức đến phát run, chú ngữ mà hắn vất vả dày công chuẩn bị đã bị tôi phá mất một nửa, hắn như phát điên gầm lên: "Ta phải giết ngươi!"
"Quỷ lai quỷ lai, quỷ khứ quỷ khứ, há!" Hắn thỉnh một câu, lương âm quỷ liền phiêu tới nhập lên người. Nghiêm Phi Băng lao đến, tung cước đá vào sườn, tôi giơ tay ra đỡ, ngã lăn ra đau đớn.
Sức mạnh thật lớn, hoàn toàn khác với ban nãy, tôi la lên: "Ngươi chán sống rồi à, lại thỉnh quỷ thượng thân?"
Ánh mắt Nghiêm Phi Băng loé xanh, toàn thân hừng hực quỷ khí: "Ngươi nghĩ ta giống tên phế vật Hứa Hưng Lăng ư? Học được thuật pháp lợi hại của ta mà vẫn thất bại. Cho ngươi biết, đây mới là thỉnh quỷ thượng thân chính tông."
Tôi thở dài, bên dưới đám đông, Sở Nhất Phi nhếch mép cười nham hiểm. Con chó mà ngươi nuôi sớm đã tiết lôi nội tình cho ta, còn ngươi thì cứ như một thằng ngu.
"Ngươi chỉ biết cách đối phó với quỷ hồn và chú ngữ. Bây giờ ta là nửa người nửa quỷ, ngươi làm thế nào? Ha ha, ta thắng rồi!"
Hắn xông tới, quyền cước liên miên, tôi chống đỡ mấy chiêu thì ngực dính một cước, miệng thổ huyết, suýt thì không thở nổi.
Lần trước biết được Nghiêm Phi Băng có độc môn quỷ thượng thân, Lạc Phong Tiếu đã dạy tôi một cách đối phó.
"Thiên linh linh, địa linh linh, đệ tử phụng tam mao sư tổ chi hào. Há thần bất thảo, há quỷ bất kinh. Tốc phụng tổ sư Mao Sơn lệnh, quét trừ quỷ tà vạn yêu tinh, tốc phụng thái thượng lão quân lệnh, tróc ma trảm yêu bất lưu tình. Ngã phụng tam mao sư tổ, cấp cấp như lệnh!"
Nghiêm Phi Băng đuổi theo tôi mà đạp xuống, mỗi chỗ bị hắn đạp đều lún vết nứt như mạng nhện.
Tôi lăn lộn né tránh, tay lén túm được một sợi tóc của hắn, nhịn không được mà cười vang: "Ha ha, ngươi thua rồi!"