Trong đầu tôi lờ mờ có một cảm giác, Lạc Phong Tiếu này tốn bao nhiêu công sức giúp một người dưng như vậy, lẽ nào là để cố tình an bài cho tôi cái thân phận đệ tử Âm Quỷ phái?
Dưới sự chỉ điểm của hắn, tôi học rất nhanh, cuốn sách của phái Âm Quỷ để lại có tên là Âm Hoa Kinh. Mặc dù tên tuổi của Âm Quỷ phái nghe không được tốt đẹp, nhưng nội dung tu luyện lại rất nghiêm túc, chủ yếu tập trung vào thiền định, bổ sung thêm các thuật pháp như trừ tà, bắt ma, trấn trạch, chữa bệnh, vân vân. Càng học tôi càng được mở mang tầm mắt.
Chiều hôm ấy, chúng tôi lái chiếc xe van quay về huyện thành. Trong lòng cứ thấy gai gai, bởi đằng sau xe chở theo cỗ quan tài có chứa xác Tề Hoành: "Sao anh cứ phải mang hắn về làm gì, chôn luôn ở đó không được à? Lẽ nào còn phải làm lễ khâm liệm cho hắn?"
Lạc Phong Tiếu búng tay: "Cũng khá thông minh đấy. Có điều chúng ta không phải làm, tự sẽ có người tìm đến cửa."
Về đến phố Ma, trước cửa có chiếc xe hơi sang trọng đậu sẵn, bên trong là một cô gái xinh đẹp. Tôi nhận ra cô ấy, chính là người lần trước cho tôi cả đống thuốc bổ, Trần tiểu thư.
Đôi mắt cô ta hoen đỏ, nắm lấy tay Lạc Phong Tiếu: "Lạc tiên sinh, anh mau cứu tôi, nhà tôi xảy ra chuyện rồi."
Thoáng thấy ấn đường Trần tiểu thư có sắc đen, chắc đụng phải âm tà gì rồi. Lạc Phong Tiếu cười: "Không cần lo, chúng ta vừa đi vừa nói."
Chúng tôi lên xe của Trần tiểu thư, lái về hướng khu biệt thự Hương Sơn, có nhà ở khu này đều là những người cực kỳ giàu có. Bảo sao mà lần trước cô ấy lại hào phóng như vậy.
Tầng hai của căn biệt thự tập trung khá đông người, ai nấy ăn mặc kỳ quái, có đạo sĩ, có cả hòa thượng, giống như đang đóng một bộ phim cổ trang nào đó vậy.
Trên giường là một bé gái chừng bảy tám tuổi, sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, đôi môi run kịch liệt, xem ra là bị ma nhập. Chúng tôi đi vào, đám người trong phòng đưa ánh mắt dò xét, nhưng thấy tuổi tác cả hai còn trẻ, ai nấy đều thở phào.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh giường bé gái, ông ta vạch mú mắt cô bé, rồi lại bắt mạch, mày cau lại đăm chiêu suy nghĩ.
"Ông Trần, tôi nằm được rồi, tiểu thư bị oan hồn nhập thể, đêm nay tôi sẽ lập đàn làm phép, diệt trừ con ma này."
Người họ Trần thoạt nhìn rất có địa vị, mọi người trong phòng đều tỏ ra lễ phép với ông ta. Trần tiểu thư nói: "Cha, con mời Lạc tiên sinh tới, cha để anh ấy nhìn xem."
Có người lên tiếng: "Tiểu tử, có biết xếp hàng hay không, không thấy các bậc tiền bối đang làm việc à?"
"Nói bao giờ chẳng dễ hơn làm, một thằng bé vắt mũi chưa sạch thì biết cái gì, chắc chỉ là loại lừa đảo đầu đường xó chợ thôi. Trần tiểu thư, cô đừng để bị lừa."
Nghe hai người nói, ông Trần cũng cảm thấy do dự, quay sang hỏi người đang bắt mạch cho con mình: "Hứa tiên sinh, ông thấy sao?"
Hứa tiên sinh đi tới, nói: "Cậu chính là Lạc Phong Tiếu? Lá bùa này là của cậu?" Vừa nói ông ta vừa ném hai lá bùa về phía chúng tôi, suýt trúng cả vào mặt.
Nhặt hai lá bùa lên, tôi nóng mắt: "Ông là ai? Đây là nhà của Trần gia, không ai dạy ông ở nhà người khác thì phải giữ lịch sự à? Lớn tuổi hơn thì được quyền lên mặt chắc?"
Bị tôi nói, ông ta có vẻ tức giận, la lên: "Ta là Hứa Long Sinh!"
Tôi trừng mắt lại: "Hứa Long Sinh thì ghê gớm lắm à?"
Đám người xì xào chế giễu: "Đúng là đồ nhà quê, đến Hứa tiên sinh mà cũng không biết. Nói cho cậu hay, Hứa gia là gia tộc tu đạo nổi tiếng nhất huyện thành, nhân tài như lá mùa thu, Hứa tiên sinh đây là người đứng đầu thế hệ. Không biết đến hứa gia, chẳng hiểu sao lại được có mặt ở đây nữa."
Người này đầy ý tâng bốc khiến họ Hứa càng vênh mặt đắc ý.
"Hứa gia giỏi lắm à, có thể vả vào mặt bất cứ ai chắc?"
Hứa Long Sinh nói: "Chẳng phải do các cậu dùng tà pháp hại người nên ta mới tức giận làm vậy ư? Hừ, Trần tiểu thư bị oan hồn nhập thể, vậy mà cậu dùng ninh hồn phù trấn yểm, lại đi cung phụng nó, một ngày thắp ba nén nhang, quỷ hồn rất tự do thoải mái, đương nhiên không muốn rời đi. Sớm muộn cũng hại chết người."
Trần tiểu thư che miệng, cả kinh: "Lạc tiên sinh, thật như vậy ư?"
Lạc Phong Tiếu cười: "Trần tiểu thư, cô mời tôi làm việc, nhận thấy sự thành tâm của cô tôi mới đồng ý ra tay. Thế này đi, cứ để vị Hứa tiên sinh này bắt ma, nếu không được thì lại đến tìm tôi."
Hắn đưa lại hai lá bùa: "Cô cầm lấy, nếu có gì bất lợi xảy ra, thì làm theo lời tôi dặn lúc trước."
Ông Trần tức giận đỏ bừng mặt, xé toạc hai lá bùa: "Các ngươi cút ra ngoài cho ta, đồ lừa đải, đừng có hại con gái của ta!"
Hai chúng tôi khó khăn ra khỏi căn biệt thự, mùi vị bị người ta đuổi ra ngoài thật không dễ chịu.
Phố ăn đêm đã lên đèn, hai chúng tôi tìm một hàng phở, ngồi xuống gọi hai tô.
"Phở này khó ăn quá, lại còn mười tệ một bát, để hôm nào tôi nấu cho anh thưởng thức tay nghề của tôi. À phải, Hứa gia có danh tiếng lắm à?" Tôi thấy hắn chẳng lo lắng gì, bèn hỏi.
"Tu đạo thì có các môn phái khác nhau, thường là sư phụ dạy đồ đệ. Ngoài ra cũng có nhưng gia tộc gia truyền, được gọi là gia tộc tu đạo, Hứa gia là một trong số đó."
"Bảo sao mà họ Hứa lại mạnh miệng như vậy, chắc cũng có chút bản lĩnh. Anh không thấy lo à?"
"Lo gì?"
"Nếu Hứa Long Sinh bắt ma thành công, chẳng phải chứng tỏ anh không bằng ông ta. Tôi thấy Trần tiểu thư có ý với anh, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng cô ấy đấy."
Lạc Phong Tiếu cười, cốc đầu tôi một cái: "Nói liên thiên gì vậy, ta là người tu đạo, tâm sớm đã tĩnh như nước, làm sao còn động tình cảm nam nữ? Yên tâm đi, ông ta cũng không có bản lĩnh xử lý việc này đâu."
Ăn xong, chúng tôi đi dạo một vòng, thấy tôi có vẻ không vui, Lạc Phong Tiếu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tâm sự cho anh nghe xem nào?"
"Ở quỷ vực tôi đã làm mất đồ của Dao cô nương. Anh có biết đường xuống đó không, mau nói cho tôi, tôi phải trả đồ lại cho cô ấy."
Hắn vỗ vai tôi: "Dao cô nương này không phải người đơn giản, cũng không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi đâu. Cậu yên tâm, chờ cậu luyện được chút bản lĩnh, anh sẽ giúp cậu trả thù, nhưng giờ chưa phải lúc."
Hơn 10h tối, có điện thoại, là Trần tiểu thư gọi tới: "Lạc tiên sinh, em gái tôi không ổn rồi, anh mau tới xem thế nào?"
Chúng tôi cách nhà Trần gia không xa lắm, chỉ loáng cái đã quay lại biệt thự. Trong phòng vô cùng hỗn loạn, ban thờ bị hất đổ, Hứa Long Sinh thất thần, hiển nhiên là việc bắt ma thất bại. Bé gái giống như đang bị bóp cổ, hít thở khó khăn, sắc mặt ngày càng tím tái.
Trần tiểu thư nắm lấy tay Lạc Phong Tiếu: "Lạc tiên sinh, ban nãy là tôi không phải, anh đừng tức giận, xin anh mau cứu em gái tôi!"
Trần lão gia cũng đầy vẻ hối hận.
Lạc Phong Tiếu nói nhỏ vào tai tôi mấy câu, tôi đi đến cửa sổ, lấy một lá ninh hồn phù dán lên trán bé gái, thắp một nén anh hồng hương. Mùi thơm lan tỏa, sắc mặt bé gái dần ổn định, tôi có thể nhìn rõ trên cổ nó có mấy dấu tay đen sì.
Tên đạo sĩ nịnh hót kêu lên: "Đến Hứa tiên sinh còn bó tay, nhất định oan hông này rất lợi hại. Ta thấy hai cậu đừng nên làm loạn, nhỡ chết người thì sao?"
Trần lão gia nổi giận: "Cút, các ngươi cút hết cho ta, một đâm phế vật vô dụng!"
Đám người cun cút rời đi, chỉ Hứa Long Sinh là cố chấp ở lại: "Hứa gia là gia tộc tu đạo lớn nhất huyện thành, ta phải ở lại, đề phòng các cậu giở trò hại người."
Tôi khinh thường mà hừ một tiếng, họ Hứa này vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng.
Bước lại gần bé gái, tôi khẽ đưa tay xoa đầu nó: "Nếu đã chết rồi thì sớm xuống âm tào địa phủ, gột rửa tội nghiệt mới dễ đầu thai chuyển kiếp. Cứ lưu luyến nhân gian chỉ làm tăng thêm tội thôi."
Chờ một lát không thấy động tĩnh gì, vẻ mặt con bé có vẻ càng khó chịu hơn. Hứa Long Sinh cười nhạo: "Oan hồn chấp niệm rất sâu, cậu tưởng nói mấy câu là đuổi được nó đi à? Hừ, vừa nhìn đã biết hai cậu chỉ là loại giang hồ đầu đường xó chợ không có bản lĩnh gì mà."
Thật phản cảm, Hứa gia là gia tộc lớn cơ mà, sao lại có loại người này, bản thân mình không làm được, lại không muốn người khác làm được à.
Tôi lại nói: "Ta khuyên thật, mà ngươi cũng hiểu rõ, nếu cứ cố chấp cũng chỉ làm hại chính mình thôi. Mặc dù ta có cách để ép ngươi ra, nhưng làm thế cũng khiến bé gái bị thương. Nếu ngươi vẫn không nghe, ta đành gửi một tờ tiền xuống âm phủ, mời sứ giả câu hồn lên bắt ngươi thôi."
Chợt một luồng khí đen toát ra từ phía sau con bé, ngưng tụ thành một thân ảnh nho nhỏ, giọng sắc lẹm: "Các ngươi đều là người xấu, đều muốn đuổi ta đi, ta không đi, ta không đi!"
Chỉ cần nó chịu đi thì việc sẽ ổn thỏa, tôi vội nói: "Chỉ cần ngươi chịu rời đi, ta nhất định sẽ bảo Trần gia đốt thật nhiều giấy tiền, làm một lễ cúng thật hoành tráng cho ngươi."
"Ta không đi, rõ ràng cả hai ở chung, sao nó được sống còn ta phải chết? Ta không cam lòng!"
Lạc Phong Tiếu cầm cành liễu nhúng nước rồi chấm vào hai người nhà Trần gia, để họ có thể nhìn được. Trần lão gia kêu lên: "Con gái đáng thương của ta, cha thật lòng xin lỗi con, con lên đường mạnh khỏe đi, nó là em gái ruột của con mà."
Thì ra phu nhân của Trần lão gia tên là Hoài Châu có mang thai song sinh hai bé gái. Đáng tiếc lúc lâm bồn thì bị sinh khó, mất máu nhiều, cuối cùng sinh ra hai bé gái nhưng một sống, một chết.
Đứa bé còn sống thì từ nhỏ gầy yếu bệnh tật, không ngờ là do oan hồn của chị gái ám. Đứa bé chết non kia oán khí cực nặng, nó ghen tỵ với em mình nên cứ quấn lấy không chịu rời đi.
Trần lão gia và Trần tiểu thư ra sức nói chuyện với oan hồn đứa bé, nói đến mắt lệ nhạt nhòa nhưng nó vẫn không chịu buông tha. Đột nhiên Hứa Long Sinh xông tới, nhân lúc mọi người không kịp chuẩn bị, dán một lá bùa lên hồn ma bé gái, giơ thanh kiếm kết bằng tiền xu lên chém. Tiểu quỷ đau đớn thét lên, oán hận mà biến thành một làn khói đen, nhập trở lại vào cơ thể em mình.
Lập tức bé gái nằm trên giường la hét ầm ĩ, toàn thân run rẩy như bị co giật. Tôi cả giận: "Ông làm cái quái gì vậy, vất vả lắm mới dụ được nó ra, giờ biết làm thế nào?"
Hứa Long Sinh không phục, nói: "Đương nhiên là sát quỷ rồi! Hừ, nó chạy nhanh thật, chỉ tại các ngươi cứ mất thời gian nói chuyện. Chứ với bản lĩnh của ta, hoàn toàn có thể thu thập."
Thật tức muốn chết mà.
Lạc Phong Khiếu cau mày, bước tới túm chặt lấy tay Hứa Long Sinh, gã đau đớn la oai oái, sắc mặt trắng bệch, bị ném sang một bên.
"Hết cách rồi, bố trí sát khu quỷ trận!"