Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gõ chiêng dồn dập, hiển nhiên là hai thanh niên kia đang luống cuống. Con cương thi còn lại xông về phía tôi, nhe răng nanh vàng khè cùng những cái móng vuốt đen sì.

Thấy tôi dùng kéo tiêu diệt được một con, Lâm Lộ vững tâm hơn, nhắm đúng lúc cương thi nhảy đến mà hụp xuống quét trụ.

Vốn dĩ không thể gập đầu gối, cương thi bị một kích quét ngã sấp, tôi vội lao lên, đâm thẳng mũi kéo vào vị trí trái tim ngay sau lưng nó, nhìn một luồng khí đen bốc lên, mới dám thở phào.

"Ngươi...ngươi lại dám tiêu diệt cương thi của ta, đắc tội với phái cản thi, cả nhà ngươi phải bị ta biến thành cương thi!"

Trong rừng trúc vang lên giọng nói phẫn nộ nhưng không dám lộ mặt, quả nhiên đúng như Lạc Phong Tiếu nói, phái cản thi không còn cương thi thì chẳng làm được gì.

Đợi một lát cũng không thấy ai xuất hiện, xem ra hai thanh niên kia đã chạy mất. Lâm Lộ đắc ý nói: "Thấy tôi lợi hại chưa, chỉ một cước đã đánh ngã."

Tôi cười trừ, nếu không có tôi, cương thi đã vùng dậy mà cắn cho cô một nhát: "Đi, chúng ta mau quay lại xem tình hình Lạc Phong Tiếu sao rồi."

Trên đường quay trở về, có tiếng nổ lớn, tiếp sau đó là tiếng gầm như dã thú. Chạy tới nơi, chỉ thấy Tề Hoành và lão già họ Tạ có vẻ bơ phờ, hình như đã bị thương. Lạc Phong Tiếu đứng cách đó không xa, tay cầm kiếm gỗ đào, miệng cười, phong thái ung dung nhẹ nhàng.

Nắp quan tài đã bị bật tung, bên trong là một cái xác khô quắt đứng thẳng, có thể lờ mờ nhận ra đó là Hàn lão gia. Bụng ông ta to như cái đấu, giống một sản phụ mang thai sắp đến ngày sinh, toàn thân phát tán khí tức âm tà, hai mắt pha lẫn giữa màu xanh và đỏ, còn hung hơn cả lệ quỷ.

Chứng kiến quỷ vật hiện thân, Tề Hoành đầy vẻ đắc ý, la lên: "Cuối cùng cũng xuất hiện, kế hoạch ta dự trù cả mười mấy năm, sao có thể thất bại? Quỷ vật này dùng chính thân thể Hàn lão gia, lại được tế sống bởi con cháu lão, vừa ra đời đã có sức mạnh của quỷ tướng!"

Lão già họ Tạ lộ ra thần sắc thèm muốn: "Chúc mừng Tề đạo hữu, ông đã hứa sau này sẽ cho tôi mượn con quỷ này dùng một lần đấy nhé."

"Yên tâm, nhất ngôn cửu đỉnh." Tề Hoành vô cùng kiêu ngạo. Trong tôi có chút lo lắng, chắc chắn là quỷ vật này rất lợi hại, cộng với ba con lệ quỷ mắt đỏ nữa, bên chúng tôi có phần bất lợi.

"Làm sao bây giờ?" Tôi hỏi nhỏ Lạc Phong Tiếu.

"Rác." Hắn thốt ra một câu quái lạ.

Nhìn nét mặt Lạc Phong Tiếu có chút thất vọng, hắn cảm thấy quỷ vật kia không lợi hại ư? Tôi hỏi, hắn cười lạnh: "Sao mà phải hoảng hốt, dùng âm tài thạch giết chết Hàn Đức Hưng, sau đó lấy con cháu hiến tế, ta còn tưởng sẽ tạo ra được một con quỷ cực kỳ đáng sợ, ai dè lại là một thứ chẳng ra sao."

"Nó rất lợi hại mà?" Tôi thầm nghĩ, tiêu chuẩn đánh giá của ngươi quá cao rồi.

"Chỉ cần một chuyến đi quỷ vực, ta có thể bắt vài lệ quỷ cao cấp. Phì, thật khiến người khác thất vọng."

Lạc Phong Tiếu chán nản, đưa thanh kiếm gỗ đào cho tôi: "Em trai ngốc, ra chém đầu con quỷ già cho ta. Giao dịch của cậu với nhà Hàn gia đã chấm dứt rồi, sau này có buôn bán cái gì thì cẩn thận kẻo lại bị lừa."

Cái tên này nghĩ mình là anh trai tôi thật à, khẩu khí cứ như bề trên dạy dỗ. Bị hắn nói tức nghẹn đến đỏ cả mặt nhưng chẳng biết phản biện thế nào, ai bảo mình sơ ý chứ.

Nói gì thì nói, không thể để hắn coi thường mình được, tôi càm kiếm xông ra. Giọng Tề Hoành lạnh lẽo: "Đều do ngươi nhiều chuyện, hại ta mất bao nhiêu công sức. Đêm nay ta phải giết ngươi!"

Lâm Lộ tức giận: "Ông có còn xem luật pháp ra gì không? Trước mặt cảnh sát còn lớn tiếng đòi giết người?"

Hai lệ quỷ xông vào, tôi vội múa một đường kiếm, dễ dàng chặt đứt một cánh tay của ma nữ, nó đau đớn gào rú lên. Sao uy lực thanh kiếm lại lớn tới vậy? Tôi cả kinh.

Có vẻ lão già họ Tạ đã để mắt đến thanh kiếm trong tay tôi, nói: "Tề đạo hữu, tôi cũng không thể ra về tay không chứ? Thanh kiếm gỗ đào của tiểu tử kia, để tôi nhé!"

"Hơ, được chứ!"

Lão Tạ hô một tiếng, lệ quỷ bò bằng bốn chân nhảy phốc đến tấn công tôi. Tay chân hơi luống cuống, tôi lui mấy bước về phía sau, lệ quỷ y nhu con chó, há miệng cắn ống quần tôi mà giằng xé. Lâm Lộ xông tới, nổ súng khiến nó sợ hãi nhảy dựng, chớp ngay thời cơ, tôi đâm thẳng mũi kiếm vào đầu quỷ cẩu.

Do sợ hãi nên cú đâm dồn toàn bộ khí lực, trong cơ thể như có một luồng sức mạnh nhảy vọt, cẩu quỷ bị tôi đâm, cơ thể run lên rồi cháy tan thành bụi.

Lão Tạ trợn mắt như muốn rớt ra ngoài, ngây người một lúc sau mới đau lòng kêu lên: "Cẩu quỷ của ta...ngươi...ngươi...sao chỉ một chiêu đã bị ngươi tiêu diệt?"

Lâm Lộ nhìn tôi đầy kính nể: "Lý Lâm, anh thật mạnh mẽ!"

Đến bản thân tôi còn bất ngờ trước sức mạnh của mình, Lạc Phong Tiếu chỉ ung dung nói: "Thuật pháp tỉ lệ thuận với hồn lực, hồn lực của cậu càng mạnh thì uy lực thuật pháp càng mạnh. Đã hiểu rõ tấm lòng của anh đây đối với cậu chưa?"

Tôi vội lập tức thủ thế, đề phòng lão già họ Tạ xông lên báo thù cho quỷ nô, ai ngờ lão ngẩn ra một lúc, nhìn tôi, lại nhìn nhìn Lạc Phong Tiếu rồi quay đầu bỏ chạy.

Tề Hoành gọi mấy câu, lão già cũng chẳng thèm ngoái đầu, hắn nghiến răng lấy ra một lá bùa, dán lên cái xác Hàn lão gia, quát: "Đi, giết sạch bọn chúng cho ta!"

Quỷ tướng há miệng, bên trong mồm có một viên đá toát ánh sáng đỏ. Vội đưa tay kéo Lâm Lộ nhảy sang bên cạnh, luồng ánh sáng trong miệng quỷ tướng phun ra, đốt cháy một mảng rừng trúc, đến mặt đất cũng bị thiêu rụi. Tề Hoành kích động la lên: "Tốt! Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha! Không hổ là quỷ tướng!"

Quỷ tướng rùng mình một cái, thân ảnh biến mất, rồi rầm một tiếng, luồng sức mạnh đáng sợ ập tới, đánh bật tôi về phía sau. Tôi vung kiếm lên đón đỡ, nhưng chỉ chém vào khoảng không.

Đừng sợ, đừng sợ, cố nhìn xem hắn đang ở đâu? Tôi ép mình trấn tĩnh, mắt mở to, lờ mờ trồn thấy một luồng tro tàn phiêu tới. Mắt hơi lạnh, phải rồi, ban nãy Lạc Phong Tiếu đã khai thiên nhãn cho mình.

Chờ đúng lúc quỷ tướng tập lích lần thứ hai, tôi vung kiếm chém thẳng, miệng đọc vang: "Thiên địa càn khôn, thần ấn lục giáp, vĩnh trầm u minh, bất khởi thượng thanh, cản vi hào lệnh, thiên băng địa liệt. Sát sát sát!"

Một tia sét đánh thẳng vào thân kiếm, luồng điện nổ lách tách. Ầm, quỷ tướng trúng kiếm, bắn ngược ra phía sau, một nửa bên thân hóa thành khói đen, phảng phất như sắp tan biến.

Tề Hoành sợ hãi kinh ngạc: "Đây là thượng tam sát quỷ chú, rốt cuộc ngươi là ai?"

Sau khi đọc chú ngữ sát quỷ, sức lực toàn thân tôi như bị hút sạch, hai chân mềm nhũn, cố gắng lắm mới không bị ngã xuống.

Quỷ tướng lồm cồm bò dậy, một bên mắt còn lại trợn trừng, viên đá trong miệng đỏ lòm, phần bụng phình to cuồn cuộn như có thứ gì đó đang di chuyển. Nó dần đi lên cổ họng rồi phun ra, một, hai, ba, bốn, tổng cộng năm con lệ quỷ mắt đỏ, xem ra là chuẩn bị tấn công một lần nữa.

Có bàn tay đỡ tôi dậy, là Lạc Phong Tiếu, hắn cười nói: "Ta không nhìn lầm người mà, cuối cùng cũng không làm anh đây mất mặt. Chuyện còn lại cứ giao cho anh đi."

Toàn thân đã mềm nhũn, tôi hỏi: "Anh chịu ra tay rồi?"

"Cậu không đánh lại quỷ tướng này đâu, tuy nó chỉ là cấp thấp, nhưng là một ngũ quỷ nhất thể hiếm có, còn biết thi triển quỷ thuật, coi như không tệ."

Năm con quỷ xông tới, Lạc Phong Tiếu bước lên một bước, hắn rít lên một hơi dài, khí thế bức người, còn hung tợn gấp trăm lần lệ quỷ. Hắn rùng mình một cái, tay kết một ấn chú rất quen mắt, đột nhiên trong rừng trúc xồ ra một con quỷ âm khí trùng trùng, hai mắt sắc lẹm. Tần Đại!

Tề Hoành run rẩy, hoảng sợ thất sắc: "Quỷ...quỷ tướng!"

Có vẻ đã nhịn lâu rồi, trông thấy mấy lệ quỷ, Tần Đại ngứa chân ngứa tay, xông lên tả xung hữu đột. Mặc dù sức mạnh yếu hơn, nhưng ngũ quỷ hợp lực, uy thế gia tăng rất nhiều, nhất thời đôi bên bất phân thắng bại. Lạc Phong Tiếu lấy ra mấy lá bùa, nhảy vào thoăn thoắt dán lên trán năm con quỷ, dễ dàng chế trụ chúng.

Mặt Tề Hoành lúc này đã trắng bệch, quỳ sụp xuống đất: "Ngươi...rốt cuộc ngươi là ai? Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng. Ta...ta không phải người bình thường, ta là đệ tử Thanh Vân Sơn, sư phụ ta là Lữ Quang, ngươi không thể giết ta."

Lạc Phong Tiếu đi đến cạnh cái quan tài, vỗ nhẹ, rắc rắc, bốn cây đinh trấn quan bật ra. Tề Hoành la lên: "Không được nhổ, không được nhổ..."

Đinh sắt bị nhổ lên, năm con lệ quỷ mắt đỏ xông về phía hắn. Tôi thấy lợm giọng khi chứng kiến năm ác quỷ cấu xé Tề Hoành, từng mảng, từng mảng thịt bị cắn, nuốt chửng vào bụng. Một con còn nhảy lên cắn vào cổ hắn mà hút máu, tiếng kêu thê lương thảm thiết yếu dần yếu dần, cuối cùng Tề Hoành chỉ còn lại là bộ xương khô, bên trên là cái đầu nguyên vẹn.

Lạc Phong Tiếu quát mấy ác quỷ lui xuống,

giữ lại cái đầu của Tề Hoành. Hắn bê xác Tề Hoành lên ném vào trong quan tài.

"Đó là trấn hồn quan, đạo hạnh của Tề Hoành không đủ để điều khiển năm ác quỷ này, quan tài bị phá, hắn lập tức bị phản phệ. Hắn giết người để luyện quỷ tướng, cuối cùng bản thân lại bị quỷ giết, âu cũng là nhân quả báo ứng."

"Tiếp theo phải làm gì?"

"Việc ở đây cứ để anh giải quyết, cậu về đi, kết thúc mọi chuyện với Hàn gia, rồi chờ tin của ta."

Tôi đi theo xe của Lâm Lộ quay về huyện thành, đến thẳng phố Ma, trời đã sắp sáng, nằm ngủ nguyên một ngày mới lại sức.

Chiều, Lâm Lộ đến đón tôi tới sở cảnh sát, nói rằng phải lấy lời khai. Người thẩm vấn tôi là một cảnh sát lão luyện, có thâm niên trong nghề, đôi mắt rất sắc bén. Ông ta nói: "Lý Lâm, ngồi đi, kể toàn bộ mọi chuyện cho tôi!"

Tôi thắc mắc: "Chuyện này huyền bí, liên quan đến ma quỷ, vẫn phải ghi vào hồ sơ ư?"

Cảnh sát nói: "Đương nhiên sẽ có một câu chuyện khác công bố với bên ngoài, còn đây là tư liệu nội bộ. Chúng tôi là cảnh sát, những chuyện tương tự gặp nhiều rồi, cũng hiểu phần nào về giới các cậu. Nói không chừng sau này chúng ta còn có phải liên hệ với nhau nữa đấy."

Tôi gật đầu, trình bày tỉ mỉ toàn bộ chuyện xảy ra ở Hàn gia.

Nghe xong, tay cảnh sát già nói: "Theo như tôi biết thì tuy nhà cậu có cửa hàng nhang trong phố Ma, nhưng cậu lại không biết thuật pháp. Thế sao chỉ mới vài ngày đã trở nên lợi hại như vậy, còn tiêu diệt được lệ quỷ mắt đỏ?"

Chắc là do uống nhiều quỷ dược đây mà, tôi thầm nghĩ. Nhưng Lạc Phong Tiếu có dặn, đừng nói chuyện của hắn cho người ngoài, cả việc tôi từng xuống quỷ vực cũng phải giấu đi, đành trả lời qua loa lấy lệ. Cảnh sát già có vẻ không hài lòng, nói: "Có phải cậu được anh trai dạy không?"

"Tổ tiên nhà tôi có để lại một cuốn sách, anh tôi cũng học được từ đó mà." Đã lỡ nói dối rồi, tôi đành bịa thêm cho hợp lý.

Tay cảnh sát già có vẻ không tin, nhưng không hỏi gì thêm, chỉ chốt lại: "Cho dù biết thuật pháp cũng không được ra tay tùy tiện. Sống thì phải tuân thủ luật pháp quốc gia, cố gắng đừng làm mất an ninh trật tự công cộng. Cho dù con người lợi hại đến mấy, cũng thua súng đạn thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK