Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ quỷ xông tới, túm lấy cánh tay của bóng đen mà cắn, xé toạc ra một mảng hắc khí, bóng đen đau đớn la hét, vết thương biến thành hư vô, chưa kịp phản ứng thì đùi lại bị cắn một phát.

"Không ổn rồi, điểm tử trát thủ, mau gọi chi viện!"

Bóng đen còn lại chạy ra phía xa, giơ khúc xương trắng lên miệng, thổi vang vọng. Tiếng cốt địch (cây sáo bằng xương) len lỏi khắp núi rừng, chợt có ba bóng đen xồ ra, cả ba tôi đều quen mặt, là Trương sư gia, lệ quỷ thủ hạ của hắn và thanh niên nho nhã.

Trương sư gia quắc mắt: "Là ngươi?"

Hắn quay sang nhìn thanh niên, thanh niên cười hì hì: "À, đứa em tôi, tôi thấy huynh đệ vất vả, bảo hắn chuẩn bị ít tiền giấy đến để bồi dưỡng."

Chợt nét mặt thanh niên biến thành lạnh băng, vung tay đánh về phía sau gáy tôi.

Bốp! Một bóng đen bị bắn bật ra sau, gió lạnh rít qua mang tai, tôi sợ đến tim đập thình thịch. Nếu không phải thanh niên kịp thời ra tay, gáy của tôi đã bị ác ma cắn một miếng.

Lệ quỷ tay sai của Trương sư gia xông lên, ánh mắt đỏ ọc, đánh nhau với lệ quỷ của Tề Hoành.

"Quái lạ, con ma này có chút dị biệt, sao nó cứ uốn éo như rắn vậy?" Trương sư gia nghi hoặc nói.

Thanh niên vuốt vuốt cằm: "Tôi nghe nói có một thuật gọi là quỷ ký, giết oan một người, sau đó chặt xác thành từng khúc, cho dã thú ăn. Tiếp đến dẫn động hồn phách giao thoa với dã thú, cho quỷ giòi ăn trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng thu được một hông ma người không ra người, thú không ra thú."

Còn có tà thuật ác độc như vậy? Lẽ nào lệ quỷ này là quỷ ký trên thân một con rắn?

Thanh niên vẫy vẫy tay, tôi miễn cưỡng đi qua, hắn nói: "Để anh dạy em một cách đi giết con quỷ xà kia." Rồi ghé đầu nói nhỏ vào tai tôi mấy câu.

Tôi đang bán tín bán nghi thì đã bị hắn đẩy ra phía trước. Quỷ xà nhìn thấy tôi, bỏ qua lệ quỷ của Trương sư gia mà nhào đến, tôi vội lách người né tránh. Thuật quỷ ký thâm hiểm ác độc, hồn phách con người bị dã thú ăn mòn, tham lam khát máu, mà cũng kém tỉnh táo hơn người thường. Không biết các bạn đã từng bắt rắn hay chưa, đánh rắn phải đánh giập đầu, chứ dùng gẩy mà đẩy nó, nó sẽ trườn theo gậy mà cắn vào tay bạn.

Tôi bẻ một cành cây, nhắm vào đầu quỷ xà mà đánh, nét mặt nó âm hiểm, cái cổ bỗng kéo dài như con rắn, uốn lượn theo thân cây gậy trong tay tôi, lao về phía cổ họng.

"Chính là lúc này, ra tay!"

Thanh niên hét lên, vỗ liên tiếp vào bả vai tôi, một luồng khí lạnh truyền tới.

"Thiên địa càn khôn, thần ấn lục giáp, vĩnh trầm u minh, bất đắc thượng thanh, cảm vi hào lệnh, thiên băng địa liệt, sát sát sát!" Miệng đọc vang chú ngữ mà thanh niên vừa dạy, tôi điểm thẳng một ngón tay vào cổ quỷ xà. Ầm, một tia sáng như sét đánh xẹt ngang, quỷ xà lập tức hồn phi phách tán.

Tôi bàng hoàng nhìn xuống tay mình, trong lòng dậy sóng, một ác quỷ lợi hại như thế mà bị mình tiêu diệt? Trương sư gia và lệ quỷ thủ hạ đứng đằng xa, ban đầu họ có chú khinh thường tôi, nhưng giờ ánh mắt đã có vài phần nể sợ.

Thanh niên dẫn tôi ra khỏi khủ rừng, xoa tay cười nói: "Em trai ngoan, nhưng lại phá hỏng quy tắc rồi. Chẳng phải ta đã nói, nếu muốn cứu mạng phải gọi lớn ba tiếng ư? Lần này coi như xí xóa, lần sau không được tái phạm đâu đấy!"

"Rốt cuộc thì anh là người hay là ma? Tại sao lại giúp tôi?" Tôi nghi hoặc hỏi.

"Nửa người nửa ma, sống cô độc một mình." Ngữ khí của hắn toát lên vẻ tịch mịch: "Về phần tại sao lại giúp cậu ư? Vì nhìn cậu thuận mắt, được không?"

Đồ cứng đầu, tôi thầm chửi trong lòng, nhưng hắn không chịu nói, mình cũng chẳng có cách bắt hắn nói.

"Còn chưa thỉnh giáo họ tên, anh giúp tôi hai lần, nhất định tôi sẽ tìm cách báo đáp."

Thấy tôi lịch sự đàng hoàng, thanh niên giống như gặp phải chuyện gì đó khôi hài lắm, ôm bụng cưòi lớn: "Ha ha, báo đáp? Chỉ bằng cậu ư, một con lệ quỷ còn chẳng đối phó được, báo đáp gì chứ?"

Thanh niên này quả thật không xem người khác ra gì, thấy nét mặt tôi khó chịu, hắn xua tay nói: "Không phải tôi cười cậu đâu, mà tại không nhịn được. Tôi tên Lạc Phong Tiếu, tôi biết cậu là Lý Lâm, chủ cửa hàng bán nhang phố Ma."

"Anh biết tôi?" Thật lạ, sao mình không có ấn tượng gì về người này nhỉ.

Tôi biết ông cậu, đương nhiên biết cậu rồi. Nơi này không phải là chỗ cho người sinh sống, sao cậu lại tới đây?"

Lời giải thích này có lý, ông nội đã kinh hoanh cửa hàng nhang rất lâu, trải qua nhiều thế hệ rồi, nếu biết ông thì rất có thể cũng biết tôi. Mặc dù thanh niên này rất khó gần, nhưng là người có bản lĩnh, tôi ngẫm nghĩ rồi kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho hắn nghe.

Lạc Phong Tiếu lúc nói chuyện thì cợt nhả, lúc lắng nghe lại vô cùng nghiêm túc, tạo cho người nói một cảm giác đáng tin. Nghe tôi nói xong, hắn gật đầu: "Vấn đề của Hàn gia không đáng ngại, chỉ cần xử lý cái xác bị mất là ổn. Còn về phần mẹ con ma nữ thì có chút rắc rối. Bà lão đó không phải thứ tốt đẹp, nếu mụ cho cậu cái gì thì vứt bỏ ngay, tránh dây dưa. Tôi hỏi cậu, có phải bà ta cài một đóa hoa đen trên đầu không?"

"Lúc ấy trời tối quá nên tôi không nhìn rõ."

"Mà cũng không cần, cậu đắc tội với mụ, nhất định mụ còn đến tìm cậu lần nữa, tới lúc đó thì báo cho tôi biết."

Hắn vỗ vai tôi, ánh mắt ẩn hiện ý cười: "Đúng là em trai ngoan của ta, mang đến cho ta một tin thật tốt. Lần sau nếu nếu mẹ con ma nữ tới, cậu đưa cái này cho thằng bé chơi, tìm cách giữ nó lại." Đoạn, hắn đưa cho tôi một cái trống bỏi, suýt thì tôi vung tay ném đi, nó được làm từ xương sọ người.

"Đi, anh đây không bạc đãi em đâu, tên Tề Hoành có mắt không tròng dám trêu em, để ta thu thập hắn."

Ai là em của ngươi? Tôi khó chịu hất tay Lạc Phong Tiếu ra, nhưng khi nghe hắn nói sẽ thu thập Tề Hoành thì lại thấy vui. Lạc Phong Tiếu chợt đưa tay lên véo má tôi: "Đúng là trẻ con, hỉ nộ đều hiện ngay lên mặt."

Hắn xoay người vẫy vẫy Trương sư gia, lão quỷ do dự rồi đi theo, ba chúng tôi ra khỏi khu rừng, chuẩn bị lén rẽ về phía thôn trang.

Lạc Phong Tiếu nói: "Chưa cần thiết, vừa nãy cậu mới làm kinh động bọn chúng, khỏi lén lút làm gì. Đi, về nhà ông cụ trước, mà e là chúng ta đến muộn rồi."

Cửa nhà mở toang, ông cụ nằm sõng xoài dưới đất, tròng mắt trừng lớn, cổ có vết lằn hình sợi dây tím ngắt, đã tắt thở.

Trong tôi dâng lên nỗi áy náy, đều tại mình mà ông cụ mới bị giết.

Rầm rầm! Điếu bộ quỷ đập tay vào cửa, nhưng chẳng cách nào đi vào.

"Nhà ông cụ có nuôi chó đen, lấy chút máu của nó bôi lên con dao, cắt đứt sợi chỉ đỏ buộc ngoài cửa đi." Lạc Phong Tiếu nói.

Con chó bị ông cụ nhốt tít sau vườn, miệng buộc chặt, tôi lấy dao đi tới, nó ư ử kêu, mắt chảy nước. Chích mũi dao vào đùi con chó cho máu dính vào dao, tôi quay ra chém đứt sợi chỉ, lúc này điếu bộ quỷ mới có thể vào nhà. Trong lòng tôi cũng thở phào, chỉ đỏ có thể ngăn chặn ma quỷ, như vậy Lạc Phong Tiếu là người sống.

Điếu bộ quỷ lao vào nhà, quỳ phục xuống trước người ông cụ, nhưng lưỡi đã bị cắt, anh ta chỉ có thể khóc không thành tiếng.

"Thật xin lỗi, anh bảo tôi đến cứu cha anh, kết quả lại làm hại ông cụ."

Điếu bộ quỷ đứng dậy, nhìn tôi đầy oán hận, rồi đột ngột xông tới bóp cổ. Lạc Phong Tiếu vung tay hất văng anh ta ra: "Cút! Nếu không ta cho ngươi muốn làm ma cũng không được!"

Điếu bộ quỷ sợ đến run rẩy, trốn vào đống phế liệu ở góc tường.

Chợt Trương sư gia nói: "Ông cụ mới chết, hồn phách vẫn đang lưu lạc quanh đây. Từ giờ cho đến canh ba, người dưới âm phủ chưa lên, nói không chừng vẫn còn có thể tìm được."

Chúng tôi tìm xung quanh nhà nhưng không thấy hồn phách ông cụ đâu, ông ấy chết chưa lâu, lẽ nào đã biến mất nhanh như vậy?

Lạc Phong Tiếu suy nghĩ rồi nói: "Sợi chỉ đỏ này e không phải dùng để ngăn ma quỷ bên ngoài, mà là để ngăn người bên trong. Nếu đúng như tôi dự đoán, e là cả thôn chằng còn mấy người sống sót."

Hắn ra khỏi nhà ông cụ, đi sang hàng xóm gõ cửa. Trong nhà đèn đóm sáng trưng nhưng không có tiếng động nào, cũng chẳng ai trả lời, Lạc Phong Tiếu co chân đạp cửa đi vào

Ba bốn người già trẻ một nhà đang quỳ, đầu cắm xuống đất, như đang cúng bái gì đó. Gọi mấy câu không thấy phản ứng, đưa tay đẩy thử thì một người đổ phịch xuống đất, mắt trợn trừng, đã chết từ lúc nào.

"Chuyện này là như thế nào?"

"Mới chết chưa lâu, cơ thể vẫn còn hơi ấm, nhưng hồn phách cũng mất rồi."

Chúng tôi đi sang mấy nhà liên tiếp, tình cảnh đều tương tự, một không khí âm u quỷ dị bao trùm. Quay trở về nhà ông lão, Lạc Phong Tiếu hỏi điếu bộ quỷ: "Cha ngươi tên là gì?"

Anh ta chỉ ô ô không nói ra tiếng, dùng tay vạch xuống đất hai chữ Mã Hiên. Lạc Phong Tiếu lấy giấy vàng ra gấp hình một con hạc, viết tên ông cụ lên đó rồi khẽ thổi, con hạc giấy bay đi, cuối cùng đáp xuống ban thờ.

Lạc Phong Tiếu nhìn bức tượng ác quỷ, cười lạnh: "Các ngươi nghĩ bên ngoài lấy âm khí che mắt, phong ấn cửa bằng chỉ đỏ thì âm phủ sẽ không biết bên trong có người chết ư? Giao nộp linh hông của ông cụ ra đây!"

Bức tượng ác quỷ không có động tĩnh gì.

Đột nhiên Lạc Phong Tiếu nhếch mép: "Chút tài mọn cũng dám khoa chân múa tay!" Rồi túm lấy pho tượng, đột nhiên pho tượng tỏa hào quang màu đen, như đang cố gắng giãy dụa.

Rắc, bức tượng bị hắn bóp nát, đâu đó có tiếng gầm tức tối.

Một sợi linh hồn toát ra từ bức tượng, bị cơ thể ông cụ hút vào, Lạc Phong Tiếu nói: "Ông cụ dương thọ chưa tận, linh hồn sẽ trở về thể xác. Sau khi tỉnh dậy, có thể mệt mỏi, bồi bổ mấy ngày là ổn."

"Hóa ra lấy cắp linh hồn mới là mục đích thật sự, thế nhưng cả thôn có đến hơn trăm người, kẻ nào dám cả gan làm vậy?"

Lạc Phong Khiếu nhìn về phía căn nhà của trưởng thôn, cười lạnh: "Hồng tuyến tụ linh, tế bái quỷ vương. Tôi đã biết lai lịch của đám người này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK