Mục lục
Trúng Tà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên lầu có ba người đang ngồi, một trong số đó có cái trán gồ lên như ông thọ, chắc hẳn đó là Thiết Khuê. Bên cạnh Thiết Khuê là một đạo sĩ mặc đạo bào, râu bạc phơ. Cuối cùng lại là người quen, chính là cảnh sát già lần trước lấy khẩu cung của tôi.

Hứa Hưng Lăng nhảy dựng lên kêu: "Ai ui đây chẳng phải Lý Lâm ư, sao thế tên chó săn, lần này không dắt quỷ sai tới à?"

Hắn vừa nói vậy, tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Đạo sĩ râu trắng hừ lạnh một tiếng, đi xuống cầu thang: "Ta là Bạch Vân Tử, chưởng môn Thanh Vân quán, ngươi chính là Lý Lâm?"

Tôi gật đầu: "Phải, chính tôi."

"Nhìn ngươi còn trẻ mà lòng dạ tàn nhẫn, lại giết cả ba đệ tử dưới trướng ta là Tề Hoành, Vương Hiển và Mông Tín. Chúng có gì thù oán với ngươi mà ngươi phải ra tay sát hại? Hôm nay ta phải giết ngươi, đền mạng cho bọn chúng."

Nhìn lão khí thế hung hăng, tôi nào chịu lép vế: "Lão già nhà ông đừng có bất chấp đạo lý, đừng hòng đổ hết lên đầu tôi như vậy. Tề Hoành dùng âm tài thạch hại Hàn lão gia, kết quả bị ngũ quỷ phản phệ; Vương Hiển dùng trùng độc lạm sát dân thường vô tội, bị Nguyên thánh quân câu hồn. Còn Mông Tín, lão ta bị quỷ sai của âm tào bắt, chả liên quan gì đến tôi cả."

Trong chuyện này có những sự việc liên hệ rất sâu, đương nhiên Bạch Vân Tử không ngờ tôi lại nói toạc ra trước tất cả mọi người, lão nhất thời cứng họng.

Lão thừa nhận cũng vậy, mà không thừa nhận cũng thế, tôi nói hết sự tình ra chính là để cảnh báo những người khác. Thanh Vân quán có mưu đồ rất lớn, nếu muốn bợ đỡ thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ.

Quả nhiên, vốn dĩ đám người đang rất thức giận, giờ thì đã thay đổi sắc mặt, ít nhất cũng không dám ra tay bừa bãi.

"Ngươi...ngươi nói bậy!" Bạch Vân Tử thấy không có ai đứng ra nói giúp thì tức giận la lên.

Vừa nói, lão vừa rút ra một lá bùa, niệm chú biến nó thành quả cầu lửa. Tôi giật mình, lão già này là chưởng môn một phái, chỉ một câu nói đã ra tay với vãn bối, cũng quá thất đức đi.

Hỏa cầu hừng hực, đốt cháy không khí nóng hầm hập. Đột nhiên Lưu Cường nhảy ra trước mặt tôi, ném một hình nhân giấy. Hình nhân bị quả cầu lửa đốt cháy, phát ra tiếng hét như trẻ sơ sinh, Lưu Cường phun ra một ngụm máu, ngã bệt xuống đất.

Lần này thì tôi không nhịn nổi nữa, phẫn nộ rút chiếc pháp thước ra, quát: "Thanh Vân quán thì ghê gớm lắm à? Ông đào tạo ra mấy đệ tử lòng lang dạ sói, làm những chuyện phạm pháp bất lương, có chút bản lĩnh đã làm loạn xã hội, sát hại dân thường, ông cũng khó thoát khỏi liên đới. Chúng ta đều là người tu đạo, tiên tu tâm, hậu mới tu thuật, sống ngoài xã hội thì phải biết tuân thủ luật pháp, là một công dân tốt."

Tay cảnh sát già hai mắt sáng quắc, quăng cho tôi một cái nhìn tán thưởng.

Đây là những gì Lạc Phong Tiếu dạy tôi, đại hội âm dương sư lần này có không ít kẻ thù địch, đối nhân xử thế phải thật tốt, lôi kéo một bộ phận về phía mình để áp đảo bộ phận còn lại. Chứ đừng mơ tưởng có thể lôi kéo tất cả mọi người.

Rõ ràng tay cảnh sát già phải có lai lịch, nếu không làm sao đủ tư cách ngồi ở trên lầu, lôi kéo ông ta chắc chắn sẽ có lợi đối với mình

"Ngươi...ngươi làm ta tức chết!"

"Ông hung hăng bạo ngược như vậy, lấy tư cách đâu mà làm chủ khảo? Đại hội cần nhất sự công bằng liêm chính, ông sao làm nổi?"

Bạch Vân Tử mặt lúc trắng lúc xanh, tức đến nỗi run lên. Chợt Thiết Khuê lên tiếng: "Khá khen cho tiểu tử, đúng là miệng lưỡi giảo hoạt. Bạch Vân Tử là tiền bối, cho dù có mắng nhầm thì ngươi cũng phải lắng nghe. Ngươi là đệ tử phái nào mà thiếu giáo dục như vậy?"

Quả nhiên là cá mè một lứa, tôi hiên ngang nói: "Tôi là Lý Lâm của Âm Quỷ phái!"

"Âm Quỷ phái? Hóa ra là dư nghiệt của hạ bát môn. Hừ, ngươi bị xóa bỏ tư cách tham gia."

Lửa giận xông lên đỉnh đầu, mình vừa mới vào đã bị đuổi ra? Gã Thiết Khuê này rõ ràng tâm tư gian xảo, lợi dụng chức quyền mà công khai đả kích tôi. Tôi đang hứa với Lạc Phong Tiếu nhất định phải giành chiến thắng, sao có thể cúp đuôi trở về. Cho dù hắn không trách móc thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào.

"Ông là ai mà nói chuyện ngang ngược như vậy?"

Thiết Khuê vênh váo: "Ta là quan giám sát do Huyền Dương thực cung cử đến để đặc biệt quản lý đại hội âm dương, bảo vệ trật tự."

Tôi nhếch mép: "Tôi là người tu đạo, vượt qua bài kiểm tra ngoài cửa thì được tham gia, ông dựa vào đâu mà xóa tư cách của tôi? Chỉ dựa vào việc nhìn tôi không thuận mắt à? Nếu là như vậy, kể cả có phải đến Huyền Dương thực cung làm náo loạn, tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng."

"Ngươi...ngươi còn có lòng tự trọng không? Ta đã nói là xóa bỏ tư cách, ngươi còn vẫn muốn ở lại?"

Tôi đây chẳng có ưu điểm gì hơn người khác, chỉ da mặt là dày thôi, đáp: "Tôi thì chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chứng kiến việc bất công thì lại thích nhúng tay vào. Ông đè đầu cưỡi cổ tôi, còn muốn tôi phải nhẫn nhịn?"

Hắn cả giận: "Muốn tham gia âm dương hội thì phải có người giới thiệu, ngươi có không?"

Tôi nhe răng cười: "Có chứ. Hứa tiên sinh, lần trước ông nói gì, còn nhớ không?"

Hứa Long Sinh sắc mặt khó coi, ấp úng: "Ta...ta nói gì? Đã lâu quá rồi, nhớ không rõ lắm."

Dự đoán trước hắn sẽ giở trò, tôi cười: "Để tôi nhắc cho ông nhớ nhé. Ông quên rồi à, ông câu kết với Mông Tín của Thanh Vân quán, câu một phách Trần lão gia. Đúng, chẳng ai biết Trần lão gia là ai, nhưng nhị gia nhà ông ấy là lãnh đạo cấp cao tỉnh ủy thì ai cũng biết."

"Đừng nói nữa, ta nhớ ra rồi, ta đã nói là sẽ giới thiệu ngươi." Hứa Long Sinh nghiến răng.

Thiết Khuê tức đến xanh mặt, không còn cách nào đuổi tôi thì lại quay sang chỉ Lưu Cường: "Hắn thì sao, hắn không có ai giới thiệu, không đủ tư cách tham gia!"

Lòng tôi chợt trùng xuống, lại quên chuẩn bị sẵn trường hợp này.

"Tôi giới thiệu ông ấy!"

Chợt ngoài cửa có giọng nói cao ngạo cất lên, một thanh niên trắng trẻo đẹp trai, mặc vest đi giày đen bước vào, mắt lúc nào cũng như ngước lên trời, mặt vênh váo.

Thấy hắn khí độ bất phàm, Thiết Khuê ngây ra, nhất thời không rõ nội tình thế nào, nén giận hỏi: "Cậu là ai? Trẻ tuổi mà ăn nói lung tung trước mặt trưởng lão của Huyền Dương thực cung ta?"

Lại lấy cái thân phận Huyền Dương thực cung ra áp đảo người khâc, nếu là phàm nhân chắc sẽ do dự ngay, nhưng tên mặt trắng lại chẳng hề nao núng, đáp: "Tôi là Hiên Viên Phi Phi!"

"Hiên Viên gia của Yên Kinh?" Thiết Khuê biến sắc, đắn đo hỏi: "Vậy thì được. Nhưng sao cậu lại đến một nơi nhỏ bé này?"

"Ai cần ông lo? Ông lại nói tôi không có tư cách giới thiệu nữa đi."

Tay cảnh sát già chợt lên tiếng: "Hiên Viên là thế gia, có thể phái một người than dự, cũng có thể giới thiệu một người, việc này đúng với quy củ. Hứa gia chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng lần này phụ trách tổ chức âm dương hội nên được đặc cách thêm một người, nhưng tối đa cũng chỉ được hai người tham dự."

Chuyện này là thế nào, vậy chẳng phải sẽ loại tôi ra ư?

Hứa Long Sinh đắn đo, nói: "Con trai tôi không tham dự, chỉ mình tôi đại diện cho Hứa gia." Rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thù hận thấu xương tủy.

"Tốt, tốt! Người của Hứa gia quả nhiên không tệ, lão đạo rất coi trọng ông." Bạch Vân Tử khen ngợi, không quá thiên vị rõ ràng, nhưng cũng không quá giả tạo.

Tôi giật mình, hóa ra tay cảnh sát già đang giúp mình, loại bỏ một người của Hứa gia trước, áp lực lên tôi sẽ nhẹ bớt một phần.

Thiết Khuê hỏi: "Hiên Viên thiếu gia, cậu quen tiểu tử này à? Hắn là đệ tự của hạ bát môn, xuất thân ti tiện, tu luyện nhưng thuật pháp âm độc, tâm địa tàn nhẫn. Cậu không nên thân cận quá với hắn."

Hiên Viên Phi Phi liếc tôi: "Tôi chả quen biết gì hắn cả. Chỉ là tôi không thể đứng nhìn mấy loại chó mèo cầm cọng lông gà mà coi là lệnh bài thôi. Thiếu gia tôi đây gọi là bênh vực kẻ yếu."

Thiết Khuê nhìn mà nhăn mặt, chắc hắn đang hối hận lắm, nếu biết đại thiếu gia này bên ngoài vênh váo như vậy, hấn đã không càn rỡ rồi.

Thanh niên mặc đạo bào bỗng đứng dậy, cười hiền bắt tay với tôi: "Lý Lâm đúng không? Tôi là Sở Nhất Phi của Thanh Vân quán, Bạch Vân Tử là sư phụ tôi. Sư phụ tính có hơi nóng nảy, tôi thay mặt người xin lỗi anh."

Nhìn hắn vươn tay, tôi hơi đắn đó.

Có kẻ cười nói: "Đến bắt tay cũng không dám, thôi thì sớm cút đi, đừng để mất mặt."

"Quả nhiên là đệ tử giỏi, biết lỗi biết sửa lỗi." Tôi giơ tay ta bắt, đột nhiên có cảm giác như bị ong chích, đau đến la lên một tiếng, rụt tay về.

"Có chuyện gì vậy?" Sở Nhất Phi tỏ ra lo lắng hỏi.

Tôi kiểm tra lòng bàn tay mình, không có vết thương nào, mình cảm giác nhầm ư?

Tôi với Lưu Cường ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt ông ta hơi khó coi, ái ngại nói: "Lý Lâm, xin lỗi, Bạch Vân Tử quá lợi hại, khí huyết của tôi không ổn, cứ tiếp tục e sẽ làm vướng chân cậu."

"Không sao, ông cứ an tâm dưỡng sức đi."

Tiếp theo lại có mấy người lục tục đi vào, có hòa thường, có cả đạo sĩ, rồi một ông già dẫn theo hai người quen, là sư tỷ đệ Triệu Tiểu Quý và Tống tiểu thư. Ông già tên là Đan Dương cư sĩ, hình như rất có danh tiếng, cả Bạch Vân Tử cũng phải chào hỏi mấy câu.

Thấy Lưu Cường thở khó khăn, tôi vội đi qua nói: "Chỗ tôi có người đang bị thương, nhờ tiền bối xem giúp được không?"

Ông già liếc tôi, không thèm để ý.

Triệu Tiểu Quý khinh miệt nói: "Ngươi lợi hại lắm mà? Làm chó săn cho âm tào, chuyên hại người tu đạo, cút mau, không bao giờ chúng ta chữa bệnh cho các ngươi."

Tôi hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn cơn tức, quay sang Tống tiểu thư, hạ giọng nói: "Ông ấy là bằng hữu của tôi, có thể nhờ cô xem giúp không?"

Tống tiểu thư cắn môi, lắc đầu.

Tôi thất vọng não nề, Lưu Cường kéo tay nói: "Không cần cầu xin người ta đâu, tôi dưỡng sức vài ngày là khỏi."

Sau lưng có giọng chế nhạo của Triệu Tiểu Quý: "Ngươi chính là sao quả tạ, ai ở cạnh cũng bị ngươi mang đến bất hạnh, ta thấy ngươi nên ở yên trong nhà, đừng đi ra ngoài thì hơn."

Tôi cười lạnh: "50 vạn của ta tiêu có thoải mái không? Lấy mấy viên thuốc vô dụng mà lừa được từng ấy tiền, Tố Tâm môn đúng là biết cách kiếm tiền. Sau này đừng chữa bệnh nữa, cứ đi lừa đảo thôi là đủ sống."

Ông già cao giọng: "Tố Tâm môn trị bệnh cứu người, luôn coi trọng chữ tâm, thanh danh cực tốt, sao tiểu tử ngươi dám tự tiện nói xấu?"

Hiên Viên Phi Phi nhấp ngụm trà, chê trà không ngon, nói: "Đều là đồng đạo, giúp nhau một chút có gì khó khăn? Một số kẻ nhìn thấy người khác bị thương, mà mắt cứ như đang nhìn lên trời, lại còn nói cái gì mà nhân tâm, không biết ngại."

"Ngươi là ai?" Lão già sắc mặt bất thiện hỏi.

"Tôi là Hiên Viên Phi Phi. Sao, không phục à?" Nếu không hiểu rõ con người hắn, ai gặp lần đầu cũng sẽ cho rằng, Hiên Viên Phi Phi là một công tử bột kiêu ngạo cuồng vọng.

Nghe thấy hai chữ Hiên Viên, lão già biết rằng không thể chọc vào, oán hận lườm tôi, nói: "Tiểu Quý, lát nữa tham gia tỷ thí thì khỏi cần khách sáo, kẻ nào làm nhục Tố Tâm môn, không cứu!"

"Dạ, đệ tử biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK