Trong phòng bệnh.
Luật sư cầm bản thỏa thuận mà ông đã chuẩn bị từ lâu, nhìn về phía ông lão đang thoi thóp ở trên giường:
"Lục tổng, theo nguyện vọng của ngài, sau khi ngài qua đời, toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp cho các tổ chức phúc lợi công cộng. Hiệp ước đã chuẩn bị xong, sẽ có hiệu lực ngay. Thi thể của ngài sẽ được đưa về quê để an táng cùng với... vợ và con của ngài."
Ông lão khó khăn gật đầu.
"Ừm."
Luật sư thở dài, sắc mặt có chút thay đổi:
"Lục tiên sinh, trừ bỏ công việc, kỳ thực tôi vẫn luôn không hiểu một chuyện."
"Ngài là CEO cao quý của một công ty đã được niêm yết trên thị trường, vốn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, sống một cuộc đời mà ngài muốn. Nhưng ngài nhiều năm như vậy vẫn luôn sống một cách nghèo khổ, lại dùng toàn bộ tài sản của mình đi làm công ích, tại sao ngài lại làm như vậy?"
Lục Lập Hành cười khổ một tiếng, không hề trả lời.
Luật sư đã sớm biết mình sẽ không nhận được đáp án.
Chỉ là không hiểu, một người tốt bụng như vậy lại không có ai tiễn đưa trước khi qua đời.
"Như vậy, Lục tổng, phần di chúc đã thương lượng xong rồi, xin ngài cho phép tôi được tùy hứng một lần, ngoại trừ di chúc, trên đời này ngài còn có điều gì tiếc nuối chưa hoàn thành không? Tôi cũng có thể giúp ngài hoàn thành, không thu phí."
Tiếc nuối sao?
Lục Lập Hành di chuyển ngón tay khó khăn, suy nghĩ về cuộc đời của mình.
Hắn cuối cùng gật đầu.
Luật sư nhìn thấy hắn há miệng, vội vàng đem lỗ tai kề sát ở bên môi của hắn:
"Lục tiên sinh, ngài nói cái gì?"
"Tiếc nuối ... Cố, Cố Vãn Thanh."
Cố Vãn Thanh?
"Vợ ngài? Theo tôi điều tra, bà ấy đã mất rất nhiều năm rồi."
"Lục tiên sinh ..."
Luật sư đang muốn nói cái gì.
Người trên giường bệnh đã nhắm hai mắt lại.
Khóe môi của hắn hơi nhếch lên, giống như còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Vãn Thanh.
Cuối cùng tôi cũng có thể đến với em rồi.
Em và con ... Có khỏe không?
...
Một ánh sáng chói lóa lóe lên.
Một cơn đau đớn xẹt qua trong đầu hắn, Lục Lập Hành cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
Bên tai, không biết là tiếng gào khóc của ai:
"Đều là anh! Đều là anh để chị dâu Vãn Thanh đi!"
"Ô ô ô, Đại Hoàng, cắn hắn!"
"Gâu! Gâu!"
Chăn đang đắp bị lôi kéo ra.
Chất lỏng ướt át trên mặt, còn mang theo mùi tanh nhớp nháp.
Lục Lập Hành chật vậy lấy tay lau đi, mở mắt ra.
"Ai? Tôi không phải đã chết rồi sao?"
Sau một lúc.
Hắn sững sờ tại chỗ ...
Đây là một túp lều bằng đá xanh đổ nát, mà hắn đang nằm trên một chiếc giường làm bằng ván gỗ.
Chuyện này... Đây không phải là quê của hắn khi còn nhỏ sao?
Bên giường, là một cô gái nhỏ với đôi mắt ngấn lệ.
Thấy hắn tỉnh lại, cô gái nhỏ hoảng sợ trừng hai mắt, lôi kéo con chó màu vàng lui về phía sau:
"Đại... Đại Hoàng, mau xuống đây, hắn tỉnh rồi, hắn, hắn sẽ đánh chết em."
Đại Hoàng không hề bị lay động, miệng chảy nước miếng đầy trên mặt Lục Lập Hành.
Nó xé rách quần áo Lục Lập Hành, đưa hắn hướng bên ngoài.
m thanh tràn đầy cầu xin.
"Gâu! ~~ "
Một tiếng chó sủa cuối cùng cũng đánh thức Lục Lập Hành.
Hắn kéo Đại Hoàng ra, ôm lấy cô bé:
"Thiên Thiên?"
Lục Thiên Thiên.
Em gái nhỏ nhất của hắn.
Nhưng tại sao con bé vẫn còn là một đứa bé?
Lục Thiên Thiên run lên một cái vì sợ Lục Lập hành.
"Anh, anh không phải là uống say sao?"
Uống say?
Đúng rồi.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, dạ dày khó chịu, mặt cũng nóng dần lên.
Nhưng mà ...
"Em đúng là Thiên Thiên?"
"Ô ô, oa oa oa ..."
Lục Thiên Thiên bảy tuổi trực tiếp òa khóc vì bị dọa sợ.
"Nhị, Nhị ca, em không phải cố ý đánh thức anh, anh, anh đừng đánh em."
"Chị Vãn Thanh đi rồi, chị ấy nói sẽ không trở lại nữa."
"Người xấu, anh là người xấu!"
Lục Thiên Thiên giơ quả đấm nhỏ lên, dùng sức đánh lên người Lục Lập Hành.
Đại Hoàng cũng ở bên cạnh không ngừng kêu loạn, thanh âm kia, dường như là đang điên cuồng mắng Lục Lập Hành.
Cả người Lục Lập Hành chấn động.
Cố Vãn Thanh.
Cô ấy còn sống?
Hắn theo bản năng đứng dậy.
Lung lay hai cái, hắn đi tới chiếc bàn đen cũ kỹ, cầm tờ lịch đã ố vàng lên.
Ngày 21 tháng 8 năm 1990.
Đồng tử của Lục Lập Hành bỗng nhiên mở to.
Nhà tranh cũ nát.
Đại Hoàng vô cùng quen thuộc.
Còn có Lục Thiên Thiên có bộ dáng của một đứa trẻ.
Hắn sống lại!
"Haha, ha ha ha ..."
Lục Lập Hành bắt đầu cười lớn.
Ông trời đây là nghe thấy được lời sám hối của hắn rồi sao?
Quá tốt rồi!
Nhưng mà.
Cười được một nửa.
Lục Lập Hành bỗng nhiên sững sờ.
Hắn nhanh chóng mở ngăn kéo ra.
Sau khi lục tung các hộp và ngăn tủ, cuối cùng hắn tìm thấy một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ, liếc nhìn thời gian.
Sáng sớm, sáu giờ rưỡi.
Bên ngoài trời mưa to tầm tã.
Tất cả mọi thứ đều trùng với ký ức.
"Nguy rồi!"
Hắn hô to một tiếng, nhìn quanh góc cửa.
Nơi đó có một mảnh giấy bị nhàu nát.
Lục Lập Hành vội vàng đem cục giấy nhặt lên mở ra, nhìn thấy một toa thuốc.
Thuốc dưỡng thai.
Hắn vội vàng đem giấy nhét vào trong túi, xoay người lao ra khỏi cửa!
"Đại Hoàng, đi!"
"Gâu!"
Đại Hoàng sửng sốt một chút, sau một lúc, không chút do dự đi theo hắn xông ra ngoài.
"Thiên Thiên, em ở nhà chờ đừng có chạy lung tung, anh lập tức trở về!"
Lục Thiên Thiên vừa định ra cửa liền dừng chân lại.
Nhị ca làm sao vậy?
Vậy mà không hề tức giận, cũng không có mắng nàng.
Lục Lập Hành điên cuồng chạy dọc theo con đường đất lầy lội, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra.
Hôm nay ở kiếp trước, là ngày Cố Vãn Thanh với đứa nhỏ qua đời.
Lúc còn trẻ Lục Lập Hành không học hành, say rượu đánh bạc.
Lúc đến tuổi kết hôn, cha mẹ cho hắn mang về một cô vợ nhỏ.
Đó chính là Cố Vãn Thanh.
Sau khi kết hôn.
Lục Lập Hành vẫn như trước không biết hối cải, thường xuyên tìm Cố Vãn Thanh lấy tiền tiêu xài khắp nơi.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, ngày hôm qua ở kiếp trước, hắn lục lọi hộp lấy hai mươi tệ ra ngoài uống say.
Sau khi tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, hắn liền nghe được tin tức Cố Vãn Thanh qua đời.
Cô trốn khỏi nhà.
Ngày hôm đó, mưa rào tầm tã, chiếc xe rời thôn đã xảy ra chuyện.
Đợi đến lúc Lục Lập Hành chạy đến, nhìn thấy cô ôm chặt lấy bụng mình, trên người không còn một nơi nào hoàn hảo.
Hắn thất hồn lạc phách về đến nhà, nhặt được đơn thuốc dưỡng thai ở trong góc tường.
Một khắc đó.
Lục Lập Hành mới biết, bởi vì suy dinh dưỡng lâu ngày, lại đang mang thai đôi, sức khỏe của Cố Vãn Thanh không tốt, cần phải an thai.
Nếu không, đứa nhỏ có thể sẽ mất.
20 đồng kia, chính là tiền cả nhà cô gom góp lại được cho Cố Vãn Thanh
Nhưng tiền này, lại bị Lục Lập Hành lấy đi.
Lục Lập Hành không dám tưởng tượng, lúc đó Cố Vãn Thanh đã tuyệt vọng đến như thế nào.
Hắn càng ý thức được, kỳ thực hắn đã yêu Cố Vãn Thanh từ lâu.
Đứa nhỏ không còn.
Cố Vãn Thanh không còn.
Ba mẹ tức giận đuổi hắn ra khỏi nhà, không còn liên lạc gì nữa.
Lục Lập Hành một mình rời khỏi quê nhà, lưu lạc khắp nơi.
Hắn đã dùng cả cuộc đời mình để sám hối.
Đem tất cả tài lực của mình để giúp đỡ người khác, chỉ hy vọng kiếp sau có thể được đoàn tụ với Cố Vãn Thanh và đứa bé.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn sống lại!
Như vậy, đoàn tụ này nhất định phải do hắn tự mình hoàn thành.
Lục Lập Hành nhớ rõ nơi xảy ra vụ lở đất.
Nhưng nhà hắn cách điểm đón xe ba dặm.
Thời đại này, vẫn chưa có xe ở vùng núi nghèo như Lục Gia Thôn.
Nhất định phải đi nhanh hơn!
"Đại Hoàng, đi mau lên!"
"Gâu! ~~ "
------
Dịch: MBMH Translate