"Cẩm nang khí vận? Chỉ có thể tăng vận may lên trong khoảng thời gian ngắn hay sao? Vậy trước tiên không cần dùng đến!"
Thứ này phải dùng ở thời khắc mấu chốt!
"Cẩm nang tin tức? Tin tức gì?"
Lục Lập Hành ấn mở cẩm nang tin tức.
Một tin tức lập tức được truyền vào trong đầu.
"Hai ngày sau, tại quầy bán hàng của Hoàng Cường thôn Lục Gia, sẽ thu mua 20 cân nấm gan bò, một cân 2 tệ."
Lục Lập Hành hơi sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười.
Thì ra là một tin tức chưa xảy ra.
Kiếp trước, vào khoảng thời gian tinh thần mình sa sút, đúng là không biết thôn Lục Gia đã từng xảy ra chuyện gì.
Sau đó thì mình liền rời nhà.
Muốn sinh tồn ở thôn Lục Gia, cẩm nang tin tức này rất hữu dụng.
Mà Lục Lập Hành biết nấm gan bò này. Là một loại nấm hoang dại có thể ăn được, hương vị ngon, dinh dưỡng phong phú, cảm giác giống như thịt, nhưng lại mới mẻ hơn cả thịt, phơi khô, còn có thể ướp với thức ăn.
Trong tương lai, vào thời đại của hắn, khi tất cả mọi người ở trong thành phố, tuy có chỗ nuôi dưỡng mua bán, nhưng mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú đối với mấy loại nấm hoang dại và có thể ăn được như này.
Thậm chí có người còn bỏ nhiều tiền để mua sắm.
Trong núi thôn Lục Gia, vào tháng 7 tháng 9 hàng năm, trên núi sẽ có rất nhiều các loại nấm nhỏ, nấm gan bò này cũng là một trong số đó.
Nếu như Lục Lập Hành nhớ không lầm thì hiện tại, mọi người còn không biết nấm gan bò có thể ăn được.
Loại nấm này, ngày đầu tiên mọc lên mặt đất, ngày thứ hai mọc ô, ngày thứ ba hoặc là ngày thứ tư sẽ hư thối bốc mùi, mùi vô cùng khó ngửi. Cộng với việc trong rừng có rất nhiều nấm có độc, nấm gan bò liền bị cho rằng có kịch độc, không có ai hái. Ở trên núi gặp phải cũng sẽ dùng chân đá văng ra.
Nói như vậy, hai ngày sau, mọi người đều sẽ biết nấm gan bò có thể ăn được lại có thể bán lấy tiền. Như vậy, bây giờ mình đi hái, chẳng phải là sẽ có thể chiếm được tiên cơ. Đến lúc đó sẽ có thể kiếm được tiền.
Nghĩ như vậy, Lục Lập Hành tranh thủ thời gian rửa sạch bát đũa.
Sau khi nói với Cố Vãn Thanh là mình đi ra ngoài kiếm tiền, hắn liền mang theo Đại Hoàng tiến vào núi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Lục Thiên Thiên kéo tay Cố Vãn Thanh:
"Chị dâu, anh hai… có phải lại mượn cớ để lén đi chơi nữa hay không?"
Cố Vãn Thanh rũ mắt không nói gì.
Trước kia, lúc Lục Lập Hành không muốn làm việc, đều sẽ lấy cớ này để chuồn đi.
"Thiên Thiên, đi thôi, chúng ta cũng đi tìm chút rau dại, nếu không thì buổi tối sẽ không có gì ăn."
"Vâng ạ."
…
Lục Lập Hành tiến vào núi, liền bắt đầu tìm kiếm nấm gan bò khắp nơi.
Mấy cây nấm có thể ăn được trên núi đều đã bị hái hết. Hắn ngửi mùi thối đặc trưng của nấm gan bò để tìm kiếm.
Nấm là loại thực vật ăn sinh vật mọc theo đám, chỉ cần là chỗ hư thối, tất nhiên sẽ có nấm nhỏ.
Lục Lập Hành nhanh chóng tìm được một mảng nấm gan bò lớn. Xung quanh có ba bốn đống đã mục nát, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến sự tươi mới của đám còn lại.
Sau khi hái, hắn bỏ nấm vào trong giỏ trúc.
Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
Lục Lập Hành sững sờ, ngẩng đầu, nhìn thấy chú Lưu đội mũ rơm.
Lưu Phú Nhân cũng mang theo một cái rổ lớn, bên trong có mấy cây nấm đỏ.
"Lục Lập Hành? Cháu… cháu làm gì ở đây vậy?"
"Mấy cây nấm thối kia không thể ăn được, ai nha cháu có phải là bị ngốc hay không? Cái gì cũng kiếm được!"
"Nhanh ném đi nhanh ném đi, ăn cái này sẽ bị độc chết đó!"
Tuy Lục Lập Hành bình thường mặc kệ mọi chuyện, nhưng mạng người quan trọng, Lưu Phú Nhân thấy vậy thì vẫn cảm thấy gấp gáp.
Mỗi người ở thôn Lục Gia đều rất tốt bụng.
Trong lòng Lục Lập Hành cảm thấy ấm áp.
Hắn lắc đầu, khách sáo nói: "Chú Lưu, nấm thối này gọi là nấm gan bò, không có độc. Thật đó, có thể ăn, ngài cũng thử một chút đi?"
"Tiểu tử thối này nói cái gì đó? Tuy cháu đúng là rất khốn nạn, nhưng cũng không thể ăn lung tung được. Ai, hiếm khi thấy cháu ra ngoài làm việc, tới tới tới, chú đây sẽ nói cho cháu biết cái gì có thể ăn được!"
Nói xong, Lưu Phú Nhân liền giơ mấy cây nấm trong giỏ của mình ra cho Lục Lập Hành nhìn.
"Cháu nhìn mấy loại này đi, loại này có thể ăn, nấu canh, kho thịt đều có thể, mùi còn thơm!"
"Còn có loại này…"
Sau khi giới thiệu một phen, Lưu Phú Nhân thấy Lục Lập Hành còn không có ý định vứt đống nấm kia đi. Hắn bắt đầu cảm thấy gấp gáp.
"Cháu nghe thấy chú nói không? Vứt đi chứ!"
Lục Lập Hành dứt khoát bỏ hai cây nấm gan bò vào trong giỏ của Lưu Phú Nhân:
"Thật sự không có độc, chú có thể thử xem."
"Cháu…cháu cái này…Được rồi, được rồi, không thèm nghe cháu nói nữa, ngu xuẩn mất khôn! Hừ!"
Lưu Phú Nhân cảm thấy Lục Lập Hành muốn hại người! Hắn hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Vẫn nên trở về nói cho nha đầu Vãn Thanh kia, để nàng quản tên này thật tốt mới được.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đại Hoàng, đi, chúng ta tiếp tục!"
Nhưng mà chẳng biết tại sao, từ sau khi gặp phải Lưu Phú Nhân, hắn liền không gặp được nấm gan bò nữa. Thật giống như nó cố ý tránh mình vậy.
Lục Lập Hành lâm vào thế khó. Hắn xoắn xuýt một hồi, sau đó ấn mở cẩm nang khí vận trong ba lô không gian.
"Cẩm nang khí vận: Có thể gia tăng vận may của kí chủ trong một giờ."
Một giờ?
Đủ!
Lục Lập Hành mang theo rổ rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Chỉ chốc lát sau, hắn gặp được một mảng nấm gan bò lớn. Hái xong, nấm đã chiếm nửa rổ.
Lục Lập Hành lại tiếp tục đi lên phía trước, không đến nửa giờ, rổ đã đầy tràn.
Lục Lập Hành ngồi ở dưới một gốc lê nghỉ ngơi, không khỏi cảm khái.
Kỹ năng của hệ thống này đúng là không tệ.
Trong lúc nghĩ ngợi, hắn bỗng nhiên lại nghe thấy một trận huyên náo. Nhưng lần này, hiển nhiên không phải người.
Lỗ tai Đại Hoàng dựng lên, một người một chó chăm chú nhìn chằm chằm vào phía sau một bụi cỏ.
Chỉ chốc lát sau, một con thỏ xám to béo nhảy ra từ phía sau bụi cỏ.
"Vận may này đúng là tốt đến không thể tốt hơn?"
Hương vị của thỏ hoang rất ngon, hơn nữa chất thịt còn chắc.
Trong nhà đúng lúc không có thịt ăn, bắt về cho Cố Vãn Thanh bồi bổ thân thể.
"Đại Hoàng, lên! Bắt được lúc trở về sẽ cho mày ăn đầu thỏ."
"Gâu!"
Đại Hoàng chảy cả nước miếng! Nó lập tức xông ra ngoài.
Lục Lập Hành cũng mang theo rổ đuổi theo!
Thỏ rừng ý thức được có người đuổi theo nó. "Vèo...” một tiếng rồi chuồn mất.
Lục Lập Hành mang theo rổ, đuổi theo trong chốc lát. Hắn mệt đến thở dốc thế nhưng vẫn còn chưa bắt được. Tấm thân thể này thật sự là quá kém cỏi!
Hắn đành phải ngồi ở trước một bàn đá nghỉ ngơi.
"Đại Hoàng, hay là bỏ đi?"
Xem ra con thỏ này vô duyên với mình rồi!
"Gâu gâu ~~ "
Đại Hoàng tức giận kêu to!
Sao có thể bỏ qua được ~~
Thật vất vả mới gặp được thịt mỡ ~~
Cẩu gia muốn ăn thịt ~~
Đại Hoàng ghét bỏ nhìn thoáng qua Lục Lập Hành, sau đó quay người đuổi theo phía con thỏ.
Lục Lập Hành đành phải ngồi tại chỗ chờ Đại Hoàng.
Mắt thấy quỹ tích của Đại Hoàng càng ngày càng kỳ quái!
Lục Lập Hành híp híp mắt: Sao cảm giác như con thỏ này đang chạy về phía mình vậy?
Lục Lập Hành đang suy nghĩ.
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy con thỏ lao về phía mình giống như mũi tên ra khỏi dây cung.
Sau một khắc!
"Rầm" một tiếng, đụng phải hắn đang ngồi trên tảng đá.
Đầu tiếp xúc với mặt đất.
Lục Lập Hành: …
Đại Hoàng đuổi theo mệt gần chết:…
Con thỏ:…Bất ngờ chưa!
Đây là vận may gì nữa không biết?
Lục Lập Hành buồn cười nhặt con thỏ lên.
Chẳng lẽ đây chính là công hiệu của cẩm nang khí vận hay sao?
Lục Lập Hành lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã nhìn thấy mục tiêu ở vị trí cách đó không xa!
"Đại Hoàng! Đuổi về bên phía của tao đi!"
Đại Hoàng rất có linh tính mà kêu to một tiếng, sau đó bắt đầu xông lên.
Hai phút đồng hồ sau...
Con thỏ xám lớn kia cũng nằm ở bên người Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành sờ cằm:
"Đại Hoàng, tiếp tục!"
Một người một chó, lại bắt thêm một con.
Đợi đến lúc con thứ tư, con thỏ mới linh hoạt tránh né.
Lục Lập Hành nhìn đồng hồ, hiệu lực thời gian một giờ đã hết!
Xem ra, hiệu quả của cẩm nang khí vận đúng là không bình thường!
Sau này phải cố gắng nhiều hơn, góp nhặt một chút mới được.
Bắt ba con thỏ, cộng với một rổ nấm, Lục Lập Hành lúc này mới mang theo Đại Hoàng về nhà.
…
Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên đã về đến nhà.
Trong hơn nửa buổi chiều này, các nàng đã kiếm được một ít rau dại.
Trong nhà cũng không có lương thực.
Cố Vãn Thanh có chút phiền muộn, không biết phải làm sao bây giờ.
Lục Thiên Thiên nghiêng đầu:
"Chị dâu, hay là em trở về tìm ba mẹ xin chút đồ ăn?"
"Không cần, trong nhà chắc là cũng không có gì nữa?"
Hai người kia vừa có đồ ăn, bản thân không nỡ ăn đã đưa tới cho bọn họ. Cố Vãn Thanh không muốn gây thêm phiền toái cho bọn họ.
"Chúng ta đi rửa rau đi!"
"Nha đầu, nha đầu Vãn Thanh, cháu chờ một chút!"
Lưu Phú Nhân nhanh chóng chạy xuống từ trên núi, vẻ mặt khẩn trương:
"Nha đầu Vãn Thanh, chú có chuyện muốn nói với cháu!"
"Sao thế ạ?"
"Nhà cháu… tiểu tử ngu ngốc Lục Lập Hành kia, chú thấy hắn hái nấm độc ở trên núi. Chú bảo hắn vứt đi cũng không chịu vứt! Cháu cẩn thận một chút! Tuyệt đối đừng ăn! Cái đồ chơi kia sẽ độc chết người đó!"
Lưu Phú Nhân vừa nói vừa thở dài:
"Ai, chú biết trong nhà không có gì ăn, thế nhưng là, cũng không thể để hắn hồ nháo như vậy được! Cháu phải quản hắn nhiều vào."
"Nấm độc?"
"Ừm, chính là nấm thối."
Lưu Phú Nhân vừa nói vừa lấy một nắm nấm ra từ trong giỏ nấm không nhiều của mình, đưa cho Cố Vãn Thanh:
"Những thứ này có thể ăn được, cháu cầm lấy, buổi tối ăn tạm một chút."
"Nếu thực sự không được, để Lục Lập Hành đi tìm một công việc đi, làm chút việc gì đó cũng được? Không thể mãi như này…"
------
Dịch: MBMH Translate