Sau khi Lưu Quế Hoa nói xong, còn cúi đầu với Lục Lập Hành.
"Đừng đừng đừng, chị Lưu…" Lục Lập Hành mau chóng đứng lên ngăn cản.
Lưu Quế Hoa ngăn tay của hắn lại:
"Đây là điều tôi nên làm, Lục Lập Hành, cho dù trước đó cậu thế nào? Nhưng chuyện cứu chúng tôi là thật."
"Tôi không thể tiếp tục làm một con rùa đen rụt đầu được. Trước đó là tôi không đúng, hiện tại, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng hạ xuống rồi." Lưu Quế Hoa thở ra một hơi, nở nụ cười:
"Khoai lang trắng này của cậu có vị giống mì không?"
Mì, là một loại từ hình dung.
Lượng đường trong khoai lang trắng không cao, nhưng là hàm lượng tinh bột lại cực cao.
So với khoai lang vàng thì nó không đủ ngọt, nhưng lại càng thích hợp làm món ăn chính hơn.
"Ừm, đây chị cũng nếm thử một chút?"
Lục Lập Hành lại không chút do dự mà cắt một củ khoai lang trắng ra, chia thành mấy miếng nhỏ, sau đó đưa một miếng cho Lưu Quế Hoa.
Lưu Quế Hoa cắn một cái, ngay sau đó gật gật đầu:
"Tôi cũng muốn mười cân khoai lang trắng này, khoai lang vàng kia thì mua về cho cháu tôi ăn, cái này có thể dùng để lót dạ!"
Sau khi nói xong, Lưu Quế Hoa vẫn không quên nhắc nhở mọi người:
"Ai? Các người cũng đứng nhìn nữa, khoai lang này thật sự không tệ, không mua rất là đáng tiếc đó!"
20 cân khoai lang cũng chỉ có hai tệ. Nhưng mà mua được khoai lang ngon như vậy, người một nhà đều sẽ rất vui vẻ.
Đáng giá!
Lưu Quế Hoa lấy tiền từ ví nhỏ của mình ra rồi đưa cho Lục Lập Hành, sau đó vui vẻ ôm đống khoai lang rời đi.
Trước khi đi, nàng còn quay lại nói:
“Cháu trai tôi rất thích ăn cái này, Lục Lập Hành, ngày mai cậu còn bán không? Tôi sẽ mua nhiều một chút để tích trữ cho mùa đông.”
“Bán.” Lục Lập Hành gật đầu.
Chờ Lưu Quế Hoa rời đi, mấy người còn lại đều lập tức xông lên:
"Nhanh nhanh nhanh, tôi cũng muốn 10 cân."
"Còn có tôi nữa, tôi muốn mấy củ lớn nhất!"
"Ai, củ lớn nhất là của tôi, chị Trương, chị không thể đoạt như vậy được!"
"Ha ha, người nào đoạt được thì chính là của người đó."
…
Lục Lập Hành bận rộn cân khoai lang cho mọi người. Lục Thiên Thiên ở bên cạnh gặm khoai lang, vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, nàng đang ăn thì bỗng nhiên trông thấy cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc đi qua.
"A? Đây không phải là anh ba sao? Anh ấy muốn đi đâu vậy?"
Lục Thiên Thiên nghi ngờ chu mỏ một cái, nhìn bóng lưng của anh ba một lát, sau đó lại bị khoai lang trong tay hấp dẫn.
…
Tại góc đường trên thôn, Lục Lập Chính mặc bộ quần áo không hợp với mình, đang nhanh chóng đi về phía trước. Hắn muốn đến phòng khám mua thuốc cho anh cả.
Mấy ngày trước, thân thể chị dâu cả không thoải mái, anh cả đã đi mua thuốc. Bởi vì thiếu tiền nên không mua được thuốc.
Anh cả Lục Lập Vĩ liều mạng tìm việc làm, đi trên núi tìm mấy thứ có thể bán lấy tiền. Hắn muốn gom góp tiền để trả cho phòng khám sớm một chút.
Ai có thể nghĩ được, vừa mới lên núi mấy ngày, còn chưa gom góp được tiền, chân của hắn đã bị gãy.
Lúc này, chân hắn sưng như cái bánh bao, căn bản không thể động đậy.
Thật ra, anh cả không muốn đi mua thuốc, cảm thấy lãng phí tiền, cảm thấy chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Nhưng mà hắn vẫn lén chạy ra ngoài.
Bị thương nặng như vậy, chắc chắn là rất đau.
Lúc đi ngang qua góc rẽ trên thôn, khóe mắt Lục Lập Chính quét qua đám phụ nữ cách đó không xa.
Bọn họ đang líu ríu, không biết đang mua thứ gì.
Hắn nhíu mày. Những người này, đúng là cái gì cũng thích tranh đoạt.
Hắn không có dừng lại mà đi thẳng đến phòng khám bệnh.
Trông thấy Trương Xuân Lôi, Lục Lập Chính giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng:
"Bác sĩ Trương, có thuốc trị thương hay không, anh trai cháu bị thương rồi."
"Bị thương rồi? Bị thương chỗ nào?"
"Đau chân, sưng hết lên, phía trên đều là tơ máu đỏ và máu ứ đọng."
"Há, là anh cả cậu bảo cậu tới lấy thuốc sao?"
Lục Lập Chính cúi thấp đầu: "Không, nhưng mà bị thương nặng như vậy, cháu lo lắng."
"Tiểu tử này đúng là, năm nay mười sáu tuổi rồi đúng không?"
Trương Xuân Lôi vừa lấy thuốc vừa nói chuyện phiếm với hắn.
"Ừm, mười sáu."
"Chú nghe nói cháu thi đậu vào một trường trong huyện thành, qua mấy ngày nữa sẽ đi học đúng không?"
Lục Lập Chính nghe vậy thì người hơi run lên. Hắn lại thấp cúi đầu, không nói gì.
Trương Xuân Lôi không nhìn thấy tâm tình của hắn, còn vui vẻ nhắc nhở:
"Cháu chính là đứa trẻ đầu tiên trong thôn chúng ta thi vào trường trung học, cũng coi như là có tiền đồ."
"Đi học cho giỏi, tương lai sẽ có triển vọng lớn, không thể cả một đời ở trong núi lớn được, có biết không?"
Lục Lập Chính nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lại có chút nặng nề:
"Ừm, cháu đã biết."
Sau khi lấy thuốc, Lục Lập Chính có chút xoắn xuýt.
"Thuốc này bao nhiêu tiền?"
"Há, thuốc tiêu viêm và rượu thuốc, tổng cộng 2 tệ."
Nghe xong con số này, Lục Lập Chính nắm chặt tay.
"Bác sĩ Trương, cháu hiện tại mua nhiều tiền như vậy, cháu có thể ghi nợ được không?"
"Chú biết mà, anh cả cháu trước đó cũng từng nợ ở đây. Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ mau chóng trả hết, cũng trả hết số nợ kia của anh cả cháu luôn.”
Hắn sắp trở thành người lớn rồi, phải học được cách kiếm tiền nuôi gia đình.
Ba mẹ đều già rồi, Thiên Thiên còn nhỏ.
Thân thể của anh cả và chị dâu cả cũng không tốt, anh hai lại…
Hắn nhất định phải học cách chèo chống cái nhà này.
"Há, chuyện này sao? Không cần trả, tiền lấy thuốc hôm nay cũng không cần đâu."
"Vậy sao được, tiền này nhất định phải trả." Lục Lập Chính vội vàng nói.
Trương Xuân Lôi vui vẻ cười:
"Ha ha, không bảo cháu trả cũng không phải là cho cháu, là có người trả tiền thay các cháu rồi, khoản nợ của anh cả cháu cũng đã được trả."
"A? Ai vậy? Ai đã trả thay cho bọn cháu vậy?"
Chắc chắn không phải do anh cả trả, nếu không anh cả cũng không đến mức liều mạng như thế.
"Là…" Lời Trương Xuân Lôi nói đến bên miệng, lại dừng lại.
"Người này à, sau này cháu tự nhiên sẽ biết."
Chuyện của Lục Lập Hành, vẫn nên để hắn tự mình giải quyết thì tốt hơn.
Đến lúc đó, cho người của Lục gia một kinh hỉ cũng không tệ.
"Cháu bây giờ nhanh về bôi thuốc cho anh cả đi, nhớ phải xoa bóp kỹ, như này vết thương mới có thể mau chóng lành lại."
"Được, cảm ơn bác sĩ Trương." Lục Lập Chính gật đầu, quay người rời đi.
…
Lục Lập Hành rất nhanh đã bán xong khoai lang.
Hôm nay tổng cộng có 100 cân khoai lang, hắn bán được mười tệ. Lúc dọn dàng, rau xanh của Triệu Tú Liên còn chưa có bán hết.
Thấy hắn muốn đi, Triệu Tú Liên móc móc trong túi, đưa một tệ vừa kiếm được cho hắn:
"Quả nhiên vẫn là khoai lang của cháu bán chạy hơn, nhanh như vậy đã bán xong rồi. Dì chỉ bán được mười bó rau xanh, kiếm lời được một tệ, trả cho cháu trước? Một tệ còn lại, ngày mai sẽ trả cho cháu sau."
Lục Lập Hành nhìn số rau xanh còn lại trước mặt Triệu Tú Liên một chút, đại khái còn có tầm mười bó nữa.
Hành lá, rau thơm, rau xanh, rau diếp, còn có củ cải.
Nhưng đây đều là đồ còn sót lại sau khi bị người ta chọn lựa, nhìn không tốt lắm.
Hắn khoát tay áo, cười nói:
"Cháu không lấy tiền đâu."
Dù sao, Triệu Tú Liên vừa rồi đã giúp hắn đại ân.
"Như vậy sao được? Dì cũng không thể lấy không của cháu được, tuy dì nghèo, nhưng dì cũng biết mọi người đều không dễ dàng gì. Vãn Thanh nhà cháu còn đang mang thai nữa, cầm về mua đồ ăn cho nàng đi?"
"Không cần đâu, tiền trong tay của cháu đủ rồi, mặt khác, cháu cũng không nói là cho không mà. Dì Triệu Đại, rau của dì một đồng một bó đúng không?"
"Ừm, đúng vậy."
"Vậy thì cháu sẽ lấy hết số còn lại, dùng cái này bù vào tiền khoai lang.”
Lục Lập Hành nói xong, trực tiếp nhét đống rau xanh kia vào bên trong giỏ của mình rồi xoay người rời đi.
"Ai? Cháu chờ một chút, vậy cũng không đủ, huống hồ đó chỉ là một số rau xanh không tốt còn sót lại, dì bán 8 đồng thôi."
Nhưng Lục Lập Hành căn bản không nghe lời giải thích của nàng, khoát khoát tay rồi rời đi.
"Thiên Thiên, chúng ta đi mua quýt!"
"Được ạ ~ " Lục Thiên Thiên cao hứng vỗ tay.
Đại Hoàng cũng lanh lợi đi theo bên người. Triệu Tú Liên nhìn bóng lưng của hắn, thở dài:
"Đứa nhỏ này, khó trách lão Lưu lại nói hắn đã thay đổi tốt hơn."
Cửa hàng tạp hóa của Hoàng Cường mấy ngày nay đóng cửa. Lục Lập Hành đành phải đến cửa hàng gần phòng khám bệnh để mua.
Nhưng lúc đến quầy bán hàng, Lục Lập Hành trợn tròn mắt.
Quýt tháng mười mới bắt đầu trưởng thành, ở đời trước, lúc hắn sống ở đô thị lớn, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó. Nhưng bây giờ thì khác.
Thôn Lục Gia là địa phương nghèo khó rớt lại phía sau, hiện tại không có bán quýt.
Hắn chỉ nhìn thấy mấy quả chuối lẻ tẻ nằm ở đó cùng với một số quả táo nhăn nhó.
Lục Lập Hành nghĩ một lúc, vẫn là quyết định mua một ít.
Đối với Cố Vãn Thanh hiện tại mà nói, hoa quả cũng rất quan trọng.
Lục Lập Hành mua một cân chuối tiêu và cân rưỡi táo, mua cho Lục Thiên Thiên cái kẹo que.
Lại mua chút xương sườn và thịt gà, cùng đồ gia vị.
Sau đó, hắn mới đi ra ngoài, dự định về nhà.
Đại Hoàng nhìn thấy xương thì kích động nhảy lên cao ba thước.
Nó không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trước mặt Lục Lập Hành.
"Gâu!"
"Gâu Gâu!"
Cẩu gia hôm nay lại có xương gặm rồi.
Nhưng mà, vừa đi ra ngoài, Lục Lập Hành đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Anh hai?"
"A không, Lục Lập Hành, sao anh lại ở chỗ này? Anh đang làm gì? Lại đang mua đồ lung tung sao?"
------
Dịch: MBMH Translate