Một đời trước, sau khi rời khỏi thôn Lục gia, hắn chưa từng nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy lần nào nữa. Trong thành thị nơi nơi đều là ngựa xe như nước, chướng khí mù mịt, cơ bản chưa từng thấy sao. Hắn rất thích loại cảm giác này.
"Vãn Thanh, bật đèn đi, chắc là có điện rồi."
Trong nhà tổng cộng có ba bóng đèn, phòng khách, phòng bếp và dưới mái hiên.
Mỗi ngày chỉ có điện hai giờ, Cố Vãn Thanh cũng không nỡ bật đèn. Nhưng hôm nay, nàng rất vui vẻ. Nàng đi đến dưới mái hiên, bật đèn. Nhưng mà, đèn lại không sáng.
Cố Vãn Thanh hơi sửng sốt: "Hình như là không có điện."
Sau khi dùng hết điện vào lần trước, nhà bọn họ không trả hóa đơn tiền điện lần nào nữa, cũng không có tiền để trả, sau đó cũng quen dần theo thời gian.
"À, không có việc gì, tối nay anh sẽ đi nộp tiền điện. Ánh trăng hôm nay cũng không tệ lắm, ăn cơm trước đi?"
"Ừm!"
Lục Thiên Thiên là người thứ nhất chạy tới, hai mắt tỏa ánh sáng:
"Thơm quá, thơm quá!"
Vương Thiết Trụ cũng cười theo: "Đúng vậy, tôi đã ngửi được mùi thơm từ nãy giờ rồi, mau mau mau, tôi thèm lắm rồi!"
Cơm cũng đã được nấu xong.
Lần này, Vương Thiết Trụ thật sự đã chảy nước miếng.
Sau khi ngồi xuống ghế đá, Lục Lập Hành lại phát hiện, Cố Vãn Thanh đứng ở một bên, không động đậy.
Hắn gọi nàng: "Vãn Thanh, làm sao vậy? Ăn cơm thôi!"
Cố Vãn Thanh bối rối lui lại phía sau:
"Các người ăn đi, em ăn ở chỗ này là được!"
Lục Lập Hành nghi hoặc một lúc, rất nhanh hiểu được ý tứ của Cố Vãn Thanh.
Hắn cũng sắp quên rồi, tại thời đại này, ở thôn Lục gia, một khi trong nhà có khách đến thì phụ nữ không thể ăn cơm trên bàn ăn.
Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ coi như là khách.
Lục Lập Hành đứng lên, nhường vị trí của mình lại cho Cố Vãn Thanh:
"Em ngồi đây đi, anh sẽ đi chuyển một cái ghế khác."
"Nhưng mà…” Cố Vãn Thanh có chút rối rắm.
Lục Lập Hành nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, trên bàn ăn của nhà của chúng ta sẽ luôn có vị trí của em. Vãn Thanh, em không cần chú ý đến mấy quy tắc này. Em là vợ của Lục Lập Hành anh, là người nhà của anh, em nên ngồi ở chỗ này."
Cố Vãn Thanh cảm thấy nao nao. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Lập Hành. Nàng lần đầu tiên nghe thấy mấy lời nói thần kỳ như vậy.
Nhưng mà mỗi một câu đều khiến cho nàng vô cùng vui vẻ.
Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân cũng nói:
"Đúng vậy, chị dâu, mau tới mau tới, ngồi ở đây!"
"Nếu như cháu không ngồi, mọi người cũng không dám ăn cơm !"
"Ngồi xuống, ngồi xuống, cùng nhau ăn đi."
Lục Thiên Thiên giơ tay lên, vỗ vỗ cái ghế bên người:
"Chị dâu, nơi này nơi này!"
Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành một cái, phát hiện hắn đang gật đầu. Nàng mới có dũng khí đi qua.
"Vậy, vậy được là rồi!"
Lục Lập Hành đã chuẩn bị bữa cơm riêng cho cô, bên cạnh còn đặt một chén canh xương.
Sau khi Cố Vãn Thanh ngồi xuống thì có câu nệ. Nàng gắp cho mình một ít cơm, vừa muốn nuốt xuống. Chỉ thấy Lục Lập Hành không e dè mà gắp cho mình một miếng thịt thỏ lớn.
"Không nên chỉ ăn mỗi cơm, ăn cả thịt nữa!"
Sau khi nói xong, hắn lại gắp một đũa trứng gà cho nàng:
"Đây là trứng gà nhà Thiết Trụ, rất ngon, em cũng nếm thử một chút."
Cố Vãn Thanh có chút kinh hoảng.
"Lục, Lục Lập Hành, anh đừng…"
Nam nhân phải có dáng vẻ của nam nhân, sao có thể đối với nàng như vậy ở trước mặt người ngoài được chứ?
Lục Lập Hành không để ý chút nào mà còn cười to:
"Ha ha, không có việc gì cả, anh gắp chút thức ăn cho vợ của mình thôi, bọn họ sẽ không để ý đâu! Đúng không?"
Lưu Phú Nhân và Vương Thiết Trụ cũng cười to:
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, không sao cả!"
"Thì ra tình cảm của chị dâu và anh Lục tốt như vậy, thực làm cho người ta phải hâm mộ!"
Lưu Phú Nhân cũng thở dài:
"Ai, thấy hai cháu như vợ chồng son, làm cho lão già đây cũng muốn tìm một người bạn đời!"
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Vậy thì tìm đi!"
Lưu Phú Nhân khoát tay áo: "Đừng đừng đừng, chú lớn tuổi như vậy, tìm không phải sẽ bị người ta chê cười hay sao?"
Lục Lập Hành nói: "Chính là vì đã lớn tuổi mới nên sống vì chính mình chứ. Chú Lưu à, quá để ý đến cái nhìn của người khác thì mình sẽ không vui vẻ được!"
"Muốn tìm thì tìm thôi, chỉ cần đối phương đồng ý, chỉ cần không phạm pháp thì hai người thật ra cũng có thể sống rất hạnh phúc!"
Nghe Lục Lập Hành nói vậy, Lưu Phú Nhân giật mình, sau đó hắn cười ha hả:
"Tiểu tử này đúng, suy nghĩ đúng là thông thấu, lão già như chú đúng là không bằng cháu!"
"Được rồi, để sau này chú xem có gặp được người thích hợp hay không!"
Thật ra, trong lòng Lưu Phú Nhân đã có người muốn chọn.
Chính là qua nhiều năm như vậy, hắn đầu không dám mở lời !
Hôm nay, hắn đột nhiên được khai thông.
"Ăn cơm, ăn cơm nào!"
"Đúng, đúng, ăn cơm thôi, để tôi nếm thử xem tay nghề nấu ăn của anh Lục rốt cuộc như thế nào!"
------
Dịch: MBMH Translate