Điềm Điềm chớp đôi mắt to: "Điềm Điềm có thể phụ giúp anh, anh muốn cái gì chỉ cần Điềm Điềm có, Điềm Điềm đều anh và chị hết, còn có cái này..." Điềm Điềm mò mẫm trong túi áo của mình. Cuối cùng, lấy ra một xấp tiền nhàu nhĩ; "Đây là chị cho Điềm Điềm, Điềm Điềm không có xài. Anh giúp Điềm Điềm trả cho chị được không?" Điềm Điềm không hề cảm thấy bản thân đã gọi loạn bối phận, hay có gì sai. Vẻ mặt cô bé chờ mong, nhưng lại có chút lo lắng....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.