Trong phòng bệnh. Ba người đều ngây ngẩn cả người. Tô Uyển Quân phản ứng đầu tiên, bà tranh thủ thời gian đứng lên. "Vãn, Vãn Thanh…" Bà có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng, vừa mới gọi tên xong, nước mắt của bà đã chảy xuống. Cố Vãn Thanh đẩy cửa ra, mỉm cười đi về phía bà: "Mẹ, đừng khóc." Lục Lập Hành đứng lên, đi đến bên cạnh bà, đỡ bà. "Vãn Thanh." "Mẹ khoan lại nói gì cả." Cố Vãn Thanh đánh gãy lời bà. Cô hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Tô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.