Lục Lập Chính liếc mắt liền nhìn thấy hai đứa nhỏ trong nhóm người. Cậu xách hành lý nặng nề, nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Lập hành và Cố Vãn Thanh. Trong ánh mắt, tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ. Lục Tiểu Phi và Trịnh Hoa Mẫn thấy vậy, bất lực nói: “Lập Chính, Lập Chính cậu chạy chậm thôi.” Nhưng Lục Lập Chính ở đây không quan tâm những điều này. Cậu quá nhớ bọn họ. Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh nhìn nhau cười một tiếng: “Nhìn Lập Chính vội vã, ha ha, không cần nghĩ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.