Lục Lập Hành nghe thấy lời này, tim đột nhiên nhảy lên một cái. Hắn không kịp quản cái thùng trong tay liền nhanh chóng vọt tới. "Đại Hoàng, Đại Hoàng thế nào?” Lúc này Đại Hoàng còn nằm trên mặt đất, mắt trợn trắng. Nó lười động, muốn thuận thế nằm ở đây nghỉ ngơi một chút. Lại nói, chủ nhân thông minh như vậy sao có thể tin tưởng hai đứa nhóc con được? Vừa nghĩ tới đây, Đại Hoàng đã cảm thấy mình bị người ta ôm lấy. Bên tai là giọng nói lo lắng của Lục...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.