Nghe được lời này, Lục Lập Hành mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Anh nhẹ nhàng ôm Cố Vãn Thanh: “Ừ, anh biết. Cho nên…” Nói xong, Lục Lập Hành bắt đầu cúi đầu, tiến lại gần Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh né về phía sau một chút theo bản năng: “Anh, anh muốn làm gì? “Vợ ơi, hôm nay tâm tình anh không được tốt, không thể hôn một cái sao?” Lục Lập Hành thấy Cố Vãn Thanh không muốn, đột nhiên tâm tình thật tốt mà chu môi lên, giả vờ dáng vẻ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.