Lục Lập Hành thật vất vả mới đưa được Lục Kiến Châu về trên giường. Lúc đứng dậy, cánh tay của hắn đã mỏi nhừ. Đắp kín chăn cho Lục Kiến Châu xong, Lục Lập Hành mới chuẩn bị rời đi. “Cha, cha nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Trong cơn mơ hồ, Lục Kiến Châu khoát tay nói: “Biết, biết rồi, đi ngủ đi.” “Vậy con đi trước đây.” “Ừm, đi, đi đi…” Lục Lập Hành ra cửa, tay đỡ lấy trán, lúc này mới phát hiện bản thân có chút choáng. Trần Thu Linh thấy vậy, lo lắng hỏi:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.