Tiếng khóc kia không lớn, nhưng lại tràn đầy ủy khuất, còn không ngừng thút thít. Trong tiếng khóc còn xen lẫn một giọng nói an ủi và từng tiếng chó sủa. "Chị Thiên Thiên, chị Thiên Thiên, đừng khóc nữa." "Thiên Thiên không thích ăn cá, Thiên Thiên không ăn nữa~ " "Chị Thiên Thiên…." "Gâu gâu ~ " "Gâu gâu gâu ~ " Nhưng một người một chó này đều không thể dỗ được Thiên Thiên. Lục Lập Hành nhíu mày lại. Xảy ra chuyện gì? Thiên Thiên chịu ủy khuất? Phải biết, Thiên Thiên nhà bọn họ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.