Sắc mặt Kim Lâm có chút khó coi. Lúc cậu chật vật như vậy tất nhiên là không hy vọng người khác nhìn thấy. Thấy Lục Lập Hành vẫn không đi, Kim Lâm cảm thấy hơi nổi giận. “Sao vậy? Không cần đi chăm con à?” “Không cần.” Lục Lập Hành lắc đầu. Kim Lâm lườm anh: "Đứng ở đấy không làm gì thoải mái nhỉ!” Ở trong mắt của cậu, cái người này dù làm cục cưng khóc thì cũng sẽ không dỗ. Người đàn ông này bây giờ vẫn chưa quay lại chăm sóc bé con. Vừa nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.