Cố Vãn Thanh dừng động tác trong tay lại, cũng để tấm vải trong tay xuống. Nàng ở nụ cười: "Anh hai em đã cho em rồi thì cứ cầm lấy đi." "Thế nhưng…" Lục Lập Chính có chút xoắn xuýt. "Đừng nhưng mà gì cả, cho em để em cố gắng học tập cho giỏi, cũng không phải là để em làm gì. Nếu như em cảm thấy ngại thì tương lai nhớ đối xử tốt với cháu trai cháu gái của mình một chút, như này cũng coi như là đã cảm ơn anh hai của em rồi.”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.