Bạch Vân lúc đi ra, nhìn thấy bữa sáng của Diệp Cảnh Thâm ở trên bàn. Cô thở dài: "Sao anh không ăn?" "Ồ ồ, anh ăn liền, ăn liền." Diệp Cảnh Thâm bưng bát đũa lên, nhưng một miếng cũng không bỏ vào trong miệng. Hắn lại bắt đầu ngồi ngẩn ngơ. Bạch Vân có phần không nhìn nổi: "Cảnh Thâm, anh có phải là đang sợ không?" "Làm sao được chứ? Anh có gì phải sợ chứ?" Diệp Cảnh Thâm cuối cùng cũng ăn một miếng bánh bao, nhưng động tác rất máy móc, Bạch Vân nhìn mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.