Vốn dĩ là bởi vì cái này… Lục Lập Hành có chút đau xót. Một cô gái ngốc nghếch hiền lành như vậy. Có lẽ cô sẽ không nghĩ tới kiếp trước bản thân bị chính mình tức chết. Cả đời này, chỉ đơn giản là đối xử tốt với cô, thì cô đều có thể cảm động mà khóc. Nha đầu ngốc này… Anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau mặt cô, cười nói: “Vãn Thanh, anh nhớ chứ, anh nhớ tất cả những gì em nói, nhưng mà, mỗi lần mua đồ anh đều sẽ không tự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.