Doãn Tuyết Kỳ dậy từ sáng sớm. Nhưng, chờ cho đến khi tất cả mọi thứ đã được thu thập xong. Cô lại chậm chạp không chịu rời đi. Doãn Hạo đã đợi ở cửa một lúc lâu, trông thấy cô có gì đó không đúng. Doãn Hạo tò mò hỏi: "Tuyết Kỳ, sao thế? Không đi ra ngoài thì sẽ đến muộn mất!” Doãn Tuyết Kỳ gật đầu: "Dạ, con biết rồi cha.” Cô thu dọn túi xách nhỏ của mình rồi bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô hơi không muốn rời đi. Kỳ nghỉ đông này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.