“Trời, trời ạ, ném trúng rồi kìa!” “Cái này…. Như vậy cũng được sao?” Cố Vãn Thanh thì vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Lập Hành: “Lập Hành, anh thật là lợi hại!” Sắc mặt ông chủ quán cũng không tốt chút nào, nhưng vẫn đưa đồ cho Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh cất kỹ chiến lợi phẩm, sau đó chỉ vào chai nước hoa ở hàng thứ ba: “Cái kia, cái kia, em muốn cái kia!” Lúc này, trong mắt cô đã lấp lánh đầy sao, cô biết là chồng cô không gì không làm được mà! Một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.