Lục Lập Hành thấy thế thì cũng hoảng hồn. Hắn không biết Cố Vãn Thanh bị sao nữa. Quá lâu rồi không có thấy nàng khóc, hắn thế mà không biết nên làm sao để dỗ nàng. Hắn cứ như vậy mà nhìn nàng, giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho nàng: "Đừng, đừng khóc, anh không cần quần áo." "Không, anh cần!" Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía hắn: "Lần tiếp theo anh mà đi nữa, em sẽ đi chung với anh, em mua cho anh!" Nếu như hắn không biết đối tốt với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.