Trong lòng Cố Vãn Thanh tràn đầy niềm vui, cuộc sống như này là điều mà cô ấy đã theo đuổi suốt thời gian qua.
Đang suy nghĩ, Lục Lập Hành ở sau lưng bỗng nhiên lên tiếng:
"Vãn Thanh, em hôm nay mang giày mới còn mang kẹp tóc mới sao?"
Kỳ thực, hắn đã nhìn thấy từ lâu.
Chỉ là, Cố Vãn Thanh bị chuyện ruộng khoai lang ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nên hắn không kịp nói.
Cố Vãn Thanh một lần nữa mặt đỏ lên, cô cúi thấp đầu, âm thanh rất nhỏ:
"Cái kia, dây buộc tóc của em hỏng rồi cho nên mới ..."
Lục Thiên Thiên bé nhỏ lập tức nghiêng đầu lại: "Không phải đâu, dây buộc tóc của chị dâu vẫn còn nguyên, hôm nay chị dâu đi giặt quần áo cho anh hai, thấy có rất nhiều người nên mới mang."
"Thiên Thiên."
Cố Vãn Thanh muốn ngăn cản Lục Thiên Thiên, nhưng đã không còn kịp.
Lục Thiên Thiên nháy mắt một cái, nói tiếp:
"Chị dâu là người xinh đẹp nhất ở bờ sông hôm nay, chị dâu còn đặc biệt nói cho mấy thím biết, là anh hai mua kẹp tóc với giày mới cho chị dâu!"
"Mấy thím đều rất hâm mộ, Thiên Thiên thấy trong ánh mắt của bọn họ đều phát sáng!"
"Thiên Thiên ..."
Cố Vãn Thanh hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Nha đầu này sao lại nói hết ra vậy.
Để cho Lục Lập Hành biết mình đi khoe khoang khắp nơi thì làm sao bây giờ?
"Đừng nói nữa."
"Ha ha."
Lục Lập Hành nở nụ cười: "Không sao đâu, vợ anh đương nhiên là xinh đẹp nhất, bọn họ nên ghen tị."
"..."
Cố Vãn Thanh trong lúc nhất thời cũng không biết có nên vui hay không.
Chỉ có thể bước nhanh hơn đi về phía trước.
Lục Lập Hành lại cố ý hỏi Lục Thiên Thiên: "Có đúng không Thiên Thiên?"
"Đúng ạ!"
Lục Thiên Thiên vui vẻ gật đầu.
Dọc theo con đường này, ba người vừa nói vừa cười, đặc biệt hạnh phúc.
Đến trong sân, Lục Lập Hành gọi Cố Vãn Thanh lại:
"Vãn Thanh, anh muốn cho Thiết Trụ một củ khoai lang này."
Mọi việc nên hỏi ý kiến của vợ mới tốt.
Cố Vãn Thanh gật đầu: "Ừm, anh tự làm chủ đi."
Lục Lập Hành nói ra suy nghĩ của mình:
"Anh tính toán, củ khoai lang nhỏ này cũng phải nặng hai, ba cân, đủ lớn có khi nặng bốn năm cân, khoai lang năm nay nhà chúng ta cũng nặng hơn nhiều."
"Cả ruộng đất của chúng ta cộng lại, đại khái có mấy trăm cân thậm chí hơn một nghìn cân."
"Chúng ta giữ lại cho mình với ba mẹ anh cả chị dâu em út ăn, còn dư lại rất nhiều."
"Không bằng, chúng ta đem khoai lang này bán?"
Đây là biện pháp Lục Lập Hành đã nghĩ ra từ lâu
Tặng không khẳng định không hiện thực, định giá bán đi.
Tiền mình kiếm được, người của Lục gia thôn cũng có cái ăn.
Vừa vặn.
Cố Vãn Thanh quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành hơi giật mình: "Em nếu như không đồng ý, cũng có thể không bán ..."
"Không không, em đồng ý!"
Cố Vãn Thanh nở nụ cười: "Kỳ thực cũng đúng, lúc em ở ruộng cũng có nghĩ tới, khoai lang này chúng ta ăn không hết, phải làm sao để giúp đỡ bạn bè, hàng xóm."
"Bọn họ bình thường chăm sóc chúng ta rất nhiều, em vẫn luôn chưa có cơ hội báo đáp."
"Không nghĩ tới, lần này có cơ hội, Lục Lập Hành, bán đi, em ủng hộ anh."
...
Lục gia.
Vương Thiết Trụ đã hoàn thành tất cả các cọc tre dưới sự giám sát của Đại Hoàng.
Còn đem màn cũng máng lên.
Vào lúc này.
Hắn nhàm chán ngồi thẩn thờ ở cửa.
"Cẩu gia, ngài nói xem anh lục sẽ cho tôi cái ngạc nhiên gì đây?"
"Gâu Gâu!"
"Anh Lục gần đây thật sự là quá thần kỳ, đều làm một số chuyện khiến người ta không ngờ tới!"
"Gâu Gâu!"
"Mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn đi theo anh Lục lăn lộn! Đi thôi, về nhà, ngay mai quay lại tạo bất ngờ!"
"Gâu Gâu!"
Mắt thấy Vương Thiết Trụ phải đi.
Đại Hoàng trực tiếp chắn trước mặt hắn, cắn quần của hắn không cho hắn đi.
Chủ nhân nói có bất ngờ, tất nhiên là có bất ngờ!
"Ai, ai, Cẩu gia, không thể cắn được, cắn nữa rách mất, nhả ra!"
Vương Thiết Trụ một bên kéo quần lên, một bên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Mấy người Cố Vãn Thanh lúc trở lại, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy.
"Anh Lục, anh Lục anh trở về rồi à? Mau nói Cẩu gia! Trong sạch của tôi ..."
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nở nụ cười.
Lục Thiên Thiên bước nhanh đi tới bên người Đại Hoàng, nhẹ nhàng vỗ đầu của nó:
"Đại Hoàng, đi, ngủ đi!"
Đại Hoàng lập tức buông Vương Thiết Trụ ra, ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo Lục Thiên Thiên.
Vương Thiết Trụ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm:
"Ôi, Cẩu gia cũng quá dữ tợn, không cho tôi đi chẳng lẽ là có bất ngờ cho tôi à?"
"Anh Lục, anh có bất ngờ gì à?"
"Đúng!"
Vương Thiết Trụ lúc nhìn thấy Lục Lập Hành lấy đồ vật ra, cả người đều kinh hãi!
"Đó là cái gì?"
"Lục, Anh Lục, anh sẽ không phải muốn nói cho em biết, đó là khoai lang?"
Lục Lập Hành nhét củ khoai lang vào người Vương Thiết Trụ:
"Ừm, nó thật sự là khoai lang!"
"Chuyện này... Khoai lang lớn như vậy?"
"Ừm, cho cậu!"
"Cho ... Cho em?"
Vương Thiết Trụ càng kinh ngạc hơn.
Một củ khoai lang này, ít nhất cũng đủ ăn cho một nhà ba người.
Nói cho là cho?
"Đúng, chắc ăn rất ngon, cậu về ăn thử xem."
"Ồ ... Ồ ..."
Vương Thiết Trụ có chút mờ mịt ôm khoai lang, ngơ ngác trong sân nhà họ Lục.
Hắn từng này tuổi cũng chưa bao giờ thấy củ khoai lang lớn như vậy!
"Thiết Trụ!"
"Hả?"
"Tôi và chị dâu cậu muốn ngủ!"
"À ..."
"Cho nên, cậu mau về nhà đi chứ?"
Vương Thiết Trụ rốt cuộc mới phản ứng:
"Tôi về đây, về đây, khoai lang lớn như vậy, mẹ tôi nhất định sẽ rất vui..."
------
Dịch: MBMH Translate