Sợ rằng Lục Lập Hành sẽ không đồng ý, Cố Vãn Thanh lại nói: “Anh yên tâm, em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh đâu, em cho con ngủ xong thì cũng nhàn rỗi không có gì làm, anh cứ tập trung làm việc của anh như bình thường, đừng lo cho em, em sẽ từ từ làm.” Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc cô ấy. Chợt muốn bật cười vô cớ. Nghĩ đến đây, anh thực sự bật cười thành tiếng. Cố Vãn Thanh thấy vậy tưởng mình bị cười nhạo nên bước tới nắm lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.