Cố Vãn Thanh lúc này chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hơn nữa, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng! Nhưng nàng suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được gì. Lục Lập Hành gật đầu: "Ừm, đương nhiên là phải học rồi." "Thế nhưng, thế nhưng, em còn phải chăm sóc cho các con nữa?" “Đến lúc học lái xe thì sẽ nhờ ba mẹ chăm sóc giúp một chút, em yên tâm, học rất nhanh thôi." "Thế nhưng, thế nhưng, em rất ngốc!" "Không có chuyện gì, tin tưởng anh." "Thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.