Lúc Cố Vãn Thanh tỉnh lại. Ánh nắng vừa chiếu xuống cơ thể cô. Mở mắt ra, cô kêu lên một tiếng theo bản năng: “Bảo bảo!” Nhưng. Không có ai trả lời. Cố Vãn Thanh muốn ngồi lên, nhưng lại cảm thấy đầu đặc biệt nặng nề. Bên người, còn có âm thanh tách tách tách. Cô quay mặt sang một bên thì thấy đó là một chiếc máy điều trị. Mà mình còn vô nước biển. Trong phòng, trừ mình, không có người nào khác. Cô luống cuống. “Bảo baor? Lập Hành, dì Tô…” Mới vừa kêu mấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.