Cố Vãn Thanh vội vàng ôm lấy bụng của mình.
Nhớ tới dáng vẻ dùng tiền không bận tâm của Lục Lập Hành trước đó, nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng không muốn tiếp tục trải qua khoảng thời gian đó nữa đâu.
"Lục Lập Hành…"
Trông thấy dáng vẻ sắp khóc của nàng, Lục Lập Hành lập tức cảm thấy đau lòng. Cũng không trách nàng được, là mình trước kia quá tạo nghiệt. Muốn hoàn toàn được tín nhiệm còn cần thời gian.
Hắn đã rất thỏa mãn với tình huống hiện tại rồi.
Lục Lập Hành đi lên phía trước, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt sắp rơi cuống nơi khóe mắt của Cố Vãn Thanh.
"Đừng khóc, anh còn có thể kiếm được số tiền này, nhưng mà, em và Thiên Thiên không đợi được."
"Đừng nói là 45 tệ, dù là 450 tệ, 4500 tệ, 45.000 tệ, anh đều có thể kiếm được."
"Vãn Thanh, anh sẽ không để cho em quay lại cuộc sống lúc trước đâu."
Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, có chút ngây ngẩn cả người.
Thật ra, Lục Lập Hành rất ưa nhìn. Nhưng, trước kia Lục Lập Hành chưa bao giờ nhìn nàng thâm tình như thế, càng đừng nói đến chuyện lau nước mắt cho nàng.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn hơi lạnh, đụng tới khóe mắt của nàng.
Tim Cố Vãn Thanh dần dần bị hòa tan.
Chẳng biết tại sao, nàng lại có chút lòng tin với hắn.
"Đừng nói mấy lời ngốc ngếch kia nữa, nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?"
Lục Lập Hành bị chọc cười: "Có thể! Chẳng những có thể kiếm được tiền, còn có thể xây một căn nhà lớn, trong nhà có một phòng quần áo lớn, đó là chỗ thuộc về em, phía sau nhà còn muốn xây một chỗ giải trí lớn, cho con của chúng ta chơi."
"Vãn Thanh, em phải nhớ kỹ lời nói của anh hôm nay, tương lai, nhất định sẽ thực hiện được!"
Những thứ này đều là nguyện vọng ở kiếp trước của Lục Lập Hành. Hắn đã cố gắng làm được. Thế nhưng, các nàng đều không còn ở bên người.
Một đời này, Lục Lập Hành tuyệt đối sẽ không cho phép bi kịch tái diễn.
Cố Vãn Thanh ở trong niên đại này, chưa từng nhìn thấy phồn hoa thịnh thế trong tương lai. Hắn nhất định sẽ cố gắng, mang theo nàng cùng hướng về tương lai tốt đẹp.
"Phốc phốc ~ " Cố Vãn Thanh bị lời này chọc cười.
Nàng xoa xoa nước mắt: "Anh đúng là biết nghĩ!"
Cuộc sống như vậy, đại khái là vương quốc trong mộng thôi?
"Dám nghĩ thì mới có thể thực hiện được chứ, nếu như nghĩ cũng không dám nghĩ thì tất cả đều chỉ có thể là giấc mộng!"
Cố Vãn Thanh yên lặng cúi thấp đầu. Hiện tại Lục Lập Hành thật sự là quá không giống lúc trước. Nàng sắp nghe không hiểu những lời hắn nói rồi. Nhưng là, nàng rất là vui vẻ! Mỗi một câu đều khiến cho nàng thật vui vẻ!
Mấy ngày gần đây đại khái là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ sau khi nàng gả tới đây?
Cố Vãn Thanh cúi đầu xuống, nhìn về phía dầu thơm trong tay.
Lúc này, hương của dầu thơm đã rất nồng nặc. Nàng đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, vui vẻ nở nụ cười: "Thật thơm."
"Ừm, thơm thì tốt, em xem vết thương trên người em một chút, không cần tiết kiệm, dùng nhiều thì muỗi sẽ không dám tới gần."
Mặt Cố Vãn Thanh có chút đỏ: "Ừm."
Trên thực tế, nàng nào nỡ dùng. Một bình lớn như thế chắc là rất đắt? Nàng muốn giữ lại dùng nhiều thêm hai năm.
Lục Lập Hành liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: "Hay là, để anh bôi giúp em nhé?"
"Hả?" Cố Vãn Thanh giật mình.
Cái gì, cái gì? Nàng nghe lầm rồi sao?
Lục Lập Hành hắn muốn bôi dầu thơm cho nàng?
Nàng còn chưa kịp nghĩ gì, Lục Lập Hành đã lấy dầu thơm từ trong tay nàng.
Hắn kéo ghế qua, ra hiệu cho Cố Vãn Thanh:
"Đến, ngồi xuống."
"Thế nhưng, giữa ban ngày…"
Ở thời đại này, tư tưởng của người ta vẫn còn rất bảo thủ.
Ví dụ như Cố Vãn Thanh, cho dù nóng như thế nào đi chăng nữa thì quần đều từ đầu gối trở xuống. Tuy thường xuyên được chắp vá, nhưng nàng đều luôn ăn mặc chỉnh tề. Tóc dài cũng luôn được tết lại.
Tuy cũng không phải là chưa từng viên phòng với Lục Lập Hành, nhưng mà trời còn chưa có tối, quá thân cận với hắn khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu.
Lục Lập Hành cười: "Ha ha, sợ cái gì, em là vợ anh mà."
"Em em…" Cố Vãn Thanh khẩn trương đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng Lục Lập Hành căn bản không cho nàng cơ hội suy tính, trực tiếp kéo nàng ngồi trên ghế.
"Đừng nhúc nhích."
Hắn ngồi xổm xuống, cầm bắp chân của nàng.
Cố Vãn Thanh đành phải ngồi yên. Nàng cắn răng, gương mặt đỏ bừng.
Nếu như bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao mới tốt đây?
Lục Lập Hành cũng mặc kệ những thứ này. Bắp chân của Cố Vãn Thanh rất nhỏ, nếu như đặt ở đô thị lớn sau này thì còn đẹp hơn những ngôi sao lớn kia nhiều.
Hắn thật sự không biết lúc trước mình rốt cuộc đã trúng gió gì mà lại đối xử với nàng không tốt.
Lúc này, bởi vì muỗi đốt nên trên bàn chân có vết đỏ. Tay của Lục Lập Hành vừa đụng tới, Cố Vãn Thanh đã hít một hơi thật sâu.
"Tê ~~ "
"Sao thế? Ngứa sao?"
Cố Vãn Thanh đỏ mặt gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate