Quầy bán hàng của Hoàng Cường.
Buổi trưa, Trần Tú Linh lại nấu thịt thỏ cho Hoàng Tiểu Thạch.
Trong nhà bếp không có muối, Trần Tú Linh đứng tại cửa ra vào, hô to đối với bên ngoài:
"Lão Hoàng, Lão Hoàng! Lấy cho em túi muối."
Nhưng mà gọi nửa ngày, cũng không thấy Hoàng Cường có phản ứng gì.
Trần Tú Linh nhíu mày, tức giận đi ra khỏi nhà bếp:
"Hoàng Cường, anh đang làm gì vậy?"
Lúc này Hoàng Cường đang ngồi ở trước quầy bán hàng, ưu sầu hút thuốc.
Nghe thấy giọng nói của Trần Tú Linh, hắn hốt hoảng nói: "À, anh ấy, sao thế vợ?"
Trần Tú Linh hắng giọng rồi mắng to:
"Anh đang làm gì thế? Lỗ tai điếc hay sao mà không nghe thấy em gọi? Đang suy nghĩ về người đàn bà nào đó?"
Hoàng Cường lập tức cười nói: "Không có, anh chỉ là cảm thấy trong lòng có chút khó chịu."
Người vợ của hắn tuy có chút hung dữ nhưng là người rất tốt.
Hoàng Cường luôn nói cho nàng nghe mọi chuyện của mình.
"Chuyện gì mà khó chịu? Hồn anh trôi đi đâu thế!"
"Anh, anh chỉ là đang suy nghĩ về lời nói của Lục Lập Hành vào buổi sáng hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Hắn sao lại đột nhiên nhắc nhở anh chuyện đó? Hơn nữa, sao khi hắn nói xong, anh đã cảm thấy trong lòng không thoải mái, em nói mẹ anh…"
"Em nhổ vào, lời Lục Lập Hành mà anh cũng tin? Hắn không chừng đã chuẩn bị làm gì đó để lừa anh cũng nên! Hoàng Cường, đầu óc anh bị lừa đá rồi à? Nhanh lấy muối cho em! Đừng chỉ biết hút thuốc!" Trần Tú Linh thở phì phò.
Hoàng Cường nhanh chóng đưa túi muối qua:
"Đây, đây! Vợ đừng nóng giận, anh không tin hắn không phải là được rồi sao."
"Ừm!"
Trần Tú Linh cầm túi muối, nhìn sắc mặt Hoàng Cường có chút khó coi. Nàng lại hung dữ nói:
"Được rồi, được rồi, cơm nước xong xuôi em sẽ trông quầy hàng cho, anh về nhà xem một chút đi."
"Được được, cám ơn vợ!"
Hoàng Cường biết vợ mình là người mềm lòng.
Lúc ăn cơm, Hoàng Cường cũng có chút không yên lòng. Hắn vỗ vỗ ngực:
"Trước kia anh chưa từng có loại cảm giác này, kỳ quái…"
"Đừng mê tín, mau ăn hết rồi cút!"
Hoàng Cường gật đầu.
Ăn cơm xong, hắn để bát đũa xuống rồi lập tức chạy về nhà.
Vào năm cưới vợ, hắn xây một căn nhà ở trên thôn.
Nhà cũ thì ở trong núi sâu.
Cặp vợ chồng già quen với môi trường trong núi, không muốn đến sống cùng bọn họ nên vẫn ở lại trong núi sâu.
Bọn họ một tuần lễ sẽ trở về thăm cha mẹ một lần.
Hôm nay là thứ tư, vẫn chưa tới thời gian. Nhưng mà Hoàng Cường không quản được nhiều như vậy.
Trên đường đi, hắn đi rất nhanh.
Trong lòng còn đang lẩm bẩm, chờ chút nữa có tiền, nhất định phải mua chiếc điện thoại cố định mà ông chủ Vương từng nói tới.
Nghe nói không cần phải gặp mặt nhưng vẫn có thể hiện hệ với người khác dù cách ngàn dặm.
Nửa giờ sau.
Hoàng Cường về đến nhà.
Ba hắn Hoàng Quý đang cầm điếu thuốc ngồi hút thuốc ở trước cửa ra vào.
Trông thấy Hoàng Cường thì trả điếu thuốc xuống: "Tiểu Cường, sao con lại trở lại? Tiểu Thạch Đầu đâu?"
Không nhìn thấy Hoàng Tiểu Thạch, sắc mặt của Hoàng Quý có chút không dễ nhìn.
"Tới gấp, không mang nó về cùng."
Hoàng Cường đi thẳng đến nhà bếp, rót cho mình một ly nước lớn.
Hoàng Quý gõ tẩu hút thuốc xuống tảng đá bên cạnh, vẻ mặt đầy sự không vui:
"Tiểu Thạch Đầu không có trở về thì con trở về làm gì? Rất nhiều quả dại mà mẹ con hái cho Tiểu Thạch Đầu đều sắp hỏng rồi!"
Hoàng Cường bình tĩnh lại rồi mới hỏi: "Đúng rồi, mẹ đâu rồi?"
Hoàng Quý lườm hắn một cái: "Đi lên núi rồi! Tìm đồ ăn cho Tiểu Thạch Đầu."
Hoàng Cường hỏi: "Ngọn núi nào?"
Hoàng Quý nói: "Còn có thể là ngọn núi nào nữa? Núi nơi này có thể tùy tiện đi sao!"
Hoàng Cường nhíu mày: "Ba, người không biết vị trí cụ thể sao? Vậy mẹ ra ngoài bao lâu rồi?"
Hoàng Quý suy tư một lúc rồi nói: "Buổi sáng ra ngoài, đại khái hơn nửa ngày rồi?"
"Không có về ăn cơm sao?"
"Không, mẹ con lên núi thường xuyên không về ăn cơm. Con rốt cuộc là bị gì thế?"
Trong đầu Hoàng Cường lại vang lên giọng nói của Lục Lập Hành. Hắn thử hỏi: "Mẹ sẽ không phải là đi Toa Tử Lĩnh đó chứ?"
"Ừm? Toa Tử Lĩnh? Cũng có thể, hôm qua mẹ con còn lẩm bẩm quả dại ở Toa Tử Lĩnh chín rồi."
Hoàng Cường nghe xong thì nào quan tâm được mấy chuyện khác nữa. Hắn lập tức quay người chạy lên trên núi.
Hoàng Quý tò mò: "Con cũng đi sao?"
Hoàng Cường đã chạy thật xa nghe vậy thì hô:
"Con đi Toa Tử Lĩnh đón mẹ!"
Trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Mặc kệ có chuyện hay không có chuyện, Hoàng Cường đều cảm thấy mình cần phải đi xem một chút!
…
Giờ phút này.
Lục Lập Hành cùng Vương Thiết Trụ và Đại Hoàng, hai người một chó cũng đang hướng về phía Toa Tử Lĩnh.
Lục Lập Hành đi rất nhanh. Vương Thiết Trụ đuổi theo mà thở hồng hộc.
Hắn dừng lại, miệng lớn thở phì phò:
"Anh Lục, anh Lục, anh chậm một chút, chờ tôi một chút, anh chạy nhanh như vậy làm cái gì? Thể lực của anh tốt như vậy từ lúc nào thế?"
Lục Lập Hành nào dám chậm trễ. Đây chính là một mạng người đó.
"Rèn luyện nhiều liền tốt, sau này cậu cũng nên rèn luyện nhiều một chút!"
"Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi tốt rồi lại đuổi theo tôi." Lục Lập Hành không dừng lại chút nào.
"Ối, ối? Anh Lục…" Vương Thiết Trụ bất đắc dĩ, đành phải bước nhanh hơn, đuổi theo…
------
Dịch: MBMH Translate