Trần Thu Linh nhìn Lục Kiến Châu, vừa muốn cười lại vừa có chút cạn lời: “Anh trai em vừa mới khỏi bệnh thôi, vẫn còn cần tĩnh dưỡng, sao lại uống rượu rồi? Kiến Châu, anh thật đúng là… Không phải đã nói kiêng rượu rồi sao?” Lục Kiến Châu nghĩ cũng phải, liền cảm thấy bữa cơm thiếu đi chút vui thú: “Ha ha, đây không phải là vì anh đang vui vẻ sao?” “Vậy, hay là để em uống rượu, anh uống trà đi?” Trần Thu Sơn cũng mười phần bất đắc dĩ: “Ha ha ha, hay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.