Lục Lập Hành trông thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ thì nhịn không được mà nhẹ nhàng vuốt mũi của nàng. Cái tay còn lại đã thuận tay nhận lấy thức ăn trong tay nàng. Sau đó, ngồi thẳng lên. Hắn cố ý hỏi: "Vãn Thanh, em đang chờ cái gì vậy?" "Hả? Chờ…" Nàng đang chờ cái gì? Nàng không chờ cái gì cả mà! Tên này, sao lại luôn làm cho tâm lý của nàng hoảng loạn vậy chứ. "Em không chờ cái gì cả, em chỉ là…" "Ha ha, được rồi, để anh nấu cơm cho,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.