Những không vui vừa rồi lập tức bị quét sạch. Doãn Tuyết Kỳ thậm chí còn quên mất hành động giẫm chân oán giận người ta vừa rồi của mình. Lúc này, nàng càng nhìn càng cảm thấy thiếu niên ở trước mắt đẹp trai. Chỉ tiếc, hắn còn vị thành niên, còn phải chờ một năm. Nhưng mà không sao cả, thời gian một năm thôi mà, nàng đợi được. Doãn Tuyết Kỳ cười, dọa cho Lục Lập Chính rùng cả mình. Hắn theo bản năng lui về sau một bước: "Cô… Cô biết tôi?" Cố Vãn Thanh nghi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.