“Quả thật có chút không bình thường!” Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu: “Em nhớ cha mẹ nói anh ấy rất hay nói.” “Đúng vậy, trước kia anh ấy rất thích kể với chúng ta mấy chuyện kỳ lạ hiếm gặp ngoài đời, hôm nay sao lại không thấy nói tiếng nào vậy chứ?” “Có lẽ là vì chưa quen đi? Đi, trước nấu cơm đã, đến lúc ăn cơm lại nói sau.” “Được!” Lục Lập Hành gật đầu. Trong phòng. Tề Nguyên vẫn luôn đi theo Lâm Tú Lan và Trần Thu Linh, không nói tiếng nào. Ngược lại,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.